“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2896

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Triệu Vô Cực búng tay một cái đánh bay đối thủ, sắc mặt vẫn vô cùng ung dung, chẳng qua bỗng nhiên mọi thứ thay đổi, một chiêu này.  Một chiêu này chưa hề dừng lại tại đây.  Kiếm thân trong lúc rung chấn, lại càng rung càng nhanh, kèm theo đó là âm thanh rung lên, cả đài Thăng Long cũng theo đó mà rung chuyển. Trong tiếng sấm rền liên tiếp, không gian phía trước mặt Triệu Vô Cực bỗng xảy ra hỗn loạn. Không chỉ bóng người Bạch Lê Hiên chồng chất lên nhau mà đến tầng mây và không khí cũng đều trở nên vặn vẹo.“Sấm rền tứ phương!”  Đây mới là điểm lợi hại thực sự trong chiêu này của Bạch Lê Hiên, hắn ta điên cuồng hét lên một tiếng, trường kiếm như rồng, trong không gian hỗn loạn vặn vẹo, dồn sức lao thẳng về phía đối phương.  “Rất mới mẻ, chẳng qua ý chí Lôi Đình không chỉ có mình ngươi biết”.  Triệu Vô Cực búng tay tách một tiếng, Kinh Lôi thình lình nổ ra. Một tia điện màu bạc vô cùng chói mắt rạch qua bầu trời, ý chí Lôi Đình thuộc về Triệu Vô Cực bỗng nhiên bùng lên, kèo theo đó là tiếng sấm của tia sét màu bạc thoáng chốc đã đánh tan mấy trăm đạo Lôi minh của đối phương.  Phụt!  Không gian hỗn loạn trở lại bình thường, người Bạch Lê Hiên ở giữa không trung, khoé miệng rỉ ra dòng máu tươi sau đó bị chấn động rơi xuống.  “Ý chí Lôi Đình và kiếm ý dung hoà sâu quá”.  Lâm Nhất nhíu mày, Bạch Lê Hiên dung hoà hai thứ này với nhau rất sâu, vốn dĩ là chuyện tốt. Nhưng khi đối đầu với Triệu Vô Cực thì lại rất bất lợi, ý chí Lôi Đình của hắn ta đã bị áp đảo, khiến cho kiếm ý cũng bị tổn thương, lập tức sẽ phải chịu một vết thương không nặng không nhẹ.  “Mạnh quá!”  “Đây chính là thực lực của Tam tiểu vương sao?”  Tiếng hô kinh hãi bên dưới đài vang lên rần rần, gương mặt mọi người ngây ngốc mắt trợn tròn, một cái búng tay mà đã áp đảo Bạch Lê Hiên, cái này phải khủng bố cỡ nào chứ.  Vẻ mặt Bạch Lê Hiên trở nên đặc biệt nghiêm trọng, Tam tiểu vương đúng là danh bất hư truyền, nhất là thực lực của Triệu Vô Cực này quả thực là khắc tinh với mình. Chỉ dựa vào chút thủ đoạn này thì có lẽ chẳng thể ép đối phương phải lộ ra con át chủ bài của mình, cách biệt lớn đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.  “Cơn giận của Thương Long!”  Thúc đẩy Thương Long Kiếm Quyết lên mức cực hạn, kiếm của Bạch Lê Hiên loé lên Lôi quang chói mắt, giữa bầu trời, Long ảnh thấp thoáng kia bỗng tiến hoá thành hình dưới một kiếm này.  Uỳnh!  Hư ảnh Thương Long mang đầy khí tức cổ xưa quanh mình, dưới sự khống chế của kiếm ý Lôi Đình được cô đọng lại. So sánh với Cửu Long Chiến Thiên của Ô Tiếu Thiên, mọi người đều có thể nhìn ra được điểm lợi hại của một chiêu này, muốn cô đọng ra được Long ảnh thực sự không hề dễ dàng.  Một kiếm này tương đối đáng sợ, nhưng vẫn còn chưa hết.  “Phong!!!”  Bạch Lê Hiên ngửa đầu hét lên.  Hồng hộc! Hồng hộc!  Có cơn gió từ phía xa ập đến, khiến cho mặt hồ dậy lên con sóng cực lớn cao đến trăm trượng, rít gào lao đến. Hắn ta không lĩnh ngộ được ý chí Phong, gió này thuần tuý chỉ dựa vào sự thúc đẩy của Chân nguyên mà thành. Chẳng qua có thể trong phút chốc mà tạo ra được cơn gió mạnh cỡ này cũng đủ để thấy được tu vi của người này rất thâm hậu.  Hay lắm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Triệu Vô Cực búng tay một cái đánh bay đối thủ, sắc mặt vẫn vô cùng ung dung, chẳng qua bỗng nhiên mọi thứ thay đổi, một chiêu này.  Một chiêu này chưa hề dừng lại tại đây.  Kiếm thân trong lúc rung chấn, lại càng rung càng nhanh, kèm theo đó là âm thanh rung lên, cả đài Thăng Long cũng theo đó mà rung chuyển. Trong tiếng sấm rền liên tiếp, không gian phía trước mặt Triệu Vô Cực bỗng xảy ra hỗn loạn. Không chỉ bóng người Bạch Lê Hiên chồng chất lên nhau mà đến tầng mây và không khí cũng đều trở nên vặn vẹo.“Sấm rền tứ phương!”  Đây mới là điểm lợi hại thực sự trong chiêu này của Bạch Lê Hiên, hắn ta điên cuồng hét lên một tiếng, trường kiếm như rồng, trong không gian hỗn loạn vặn vẹo, dồn sức lao thẳng về phía đối phương.  “Rất mới mẻ, chẳng qua ý chí Lôi Đình không chỉ có mình ngươi biết”.  Triệu Vô Cực búng tay tách một tiếng, Kinh Lôi thình lình nổ ra. Một tia điện màu bạc vô cùng chói mắt rạch qua bầu trời, ý chí Lôi Đình thuộc về Triệu Vô Cực bỗng nhiên bùng lên, kèo theo đó là tiếng sấm của tia sét màu bạc thoáng chốc đã đánh tan mấy trăm đạo Lôi minh của đối phương.  Phụt!  Không gian hỗn loạn trở lại bình thường, người Bạch Lê Hiên ở giữa không trung, khoé miệng rỉ ra dòng máu tươi sau đó bị chấn động rơi xuống.  “Ý chí Lôi Đình và kiếm ý dung hoà sâu quá”.  Lâm Nhất nhíu mày, Bạch Lê Hiên dung hoà hai thứ này với nhau rất sâu, vốn dĩ là chuyện tốt. Nhưng khi đối đầu với Triệu Vô Cực thì lại rất bất lợi, ý chí Lôi Đình của hắn ta đã bị áp đảo, khiến cho kiếm ý cũng bị tổn thương, lập tức sẽ phải chịu một vết thương không nặng không nhẹ.  “Mạnh quá!”  “Đây chính là thực lực của Tam tiểu vương sao?”  Tiếng hô kinh hãi bên dưới đài vang lên rần rần, gương mặt mọi người ngây ngốc mắt trợn tròn, một cái búng tay mà đã áp đảo Bạch Lê Hiên, cái này phải khủng bố cỡ nào chứ.  Vẻ mặt Bạch Lê Hiên trở nên đặc biệt nghiêm trọng, Tam tiểu vương đúng là danh bất hư truyền, nhất là thực lực của Triệu Vô Cực này quả thực là khắc tinh với mình. Chỉ dựa vào chút thủ đoạn này thì có lẽ chẳng thể ép đối phương phải lộ ra con át chủ bài của mình, cách biệt lớn đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.  “Cơn giận của Thương Long!”  Thúc đẩy Thương Long Kiếm Quyết lên mức cực hạn, kiếm của Bạch Lê Hiên loé lên Lôi quang chói mắt, giữa bầu trời, Long ảnh thấp thoáng kia bỗng tiến hoá thành hình dưới một kiếm này.  Uỳnh!  Hư ảnh Thương Long mang đầy khí tức cổ xưa quanh mình, dưới sự khống chế của kiếm ý Lôi Đình được cô đọng lại. So sánh với Cửu Long Chiến Thiên của Ô Tiếu Thiên, mọi người đều có thể nhìn ra được điểm lợi hại của một chiêu này, muốn cô đọng ra được Long ảnh thực sự không hề dễ dàng.  Một kiếm này tương đối đáng sợ, nhưng vẫn còn chưa hết.  “Phong!!!”  Bạch Lê Hiên ngửa đầu hét lên.  Hồng hộc! Hồng hộc!  Có cơn gió từ phía xa ập đến, khiến cho mặt hồ dậy lên con sóng cực lớn cao đến trăm trượng, rít gào lao đến. Hắn ta không lĩnh ngộ được ý chí Phong, gió này thuần tuý chỉ dựa vào sự thúc đẩy của Chân nguyên mà thành. Chẳng qua có thể trong phút chốc mà tạo ra được cơn gió mạnh cỡ này cũng đủ để thấy được tu vi của người này rất thâm hậu.  Hay lắm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Triệu Vô Cực búng tay một cái đánh bay đối thủ, sắc mặt vẫn vô cùng ung dung, chẳng qua bỗng nhiên mọi thứ thay đổi, một chiêu này.  Một chiêu này chưa hề dừng lại tại đây.  Kiếm thân trong lúc rung chấn, lại càng rung càng nhanh, kèm theo đó là âm thanh rung lên, cả đài Thăng Long cũng theo đó mà rung chuyển. Trong tiếng sấm rền liên tiếp, không gian phía trước mặt Triệu Vô Cực bỗng xảy ra hỗn loạn. Không chỉ bóng người Bạch Lê Hiên chồng chất lên nhau mà đến tầng mây và không khí cũng đều trở nên vặn vẹo.“Sấm rền tứ phương!”  Đây mới là điểm lợi hại thực sự trong chiêu này của Bạch Lê Hiên, hắn ta điên cuồng hét lên một tiếng, trường kiếm như rồng, trong không gian hỗn loạn vặn vẹo, dồn sức lao thẳng về phía đối phương.  “Rất mới mẻ, chẳng qua ý chí Lôi Đình không chỉ có mình ngươi biết”.  Triệu Vô Cực búng tay tách một tiếng, Kinh Lôi thình lình nổ ra. Một tia điện màu bạc vô cùng chói mắt rạch qua bầu trời, ý chí Lôi Đình thuộc về Triệu Vô Cực bỗng nhiên bùng lên, kèo theo đó là tiếng sấm của tia sét màu bạc thoáng chốc đã đánh tan mấy trăm đạo Lôi minh của đối phương.  Phụt!  Không gian hỗn loạn trở lại bình thường, người Bạch Lê Hiên ở giữa không trung, khoé miệng rỉ ra dòng máu tươi sau đó bị chấn động rơi xuống.  “Ý chí Lôi Đình và kiếm ý dung hoà sâu quá”.  Lâm Nhất nhíu mày, Bạch Lê Hiên dung hoà hai thứ này với nhau rất sâu, vốn dĩ là chuyện tốt. Nhưng khi đối đầu với Triệu Vô Cực thì lại rất bất lợi, ý chí Lôi Đình của hắn ta đã bị áp đảo, khiến cho kiếm ý cũng bị tổn thương, lập tức sẽ phải chịu một vết thương không nặng không nhẹ.  “Mạnh quá!”  “Đây chính là thực lực của Tam tiểu vương sao?”  Tiếng hô kinh hãi bên dưới đài vang lên rần rần, gương mặt mọi người ngây ngốc mắt trợn tròn, một cái búng tay mà đã áp đảo Bạch Lê Hiên, cái này phải khủng bố cỡ nào chứ.  Vẻ mặt Bạch Lê Hiên trở nên đặc biệt nghiêm trọng, Tam tiểu vương đúng là danh bất hư truyền, nhất là thực lực của Triệu Vô Cực này quả thực là khắc tinh với mình. Chỉ dựa vào chút thủ đoạn này thì có lẽ chẳng thể ép đối phương phải lộ ra con át chủ bài của mình, cách biệt lớn đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.  “Cơn giận của Thương Long!”  Thúc đẩy Thương Long Kiếm Quyết lên mức cực hạn, kiếm của Bạch Lê Hiên loé lên Lôi quang chói mắt, giữa bầu trời, Long ảnh thấp thoáng kia bỗng tiến hoá thành hình dưới một kiếm này.  Uỳnh!  Hư ảnh Thương Long mang đầy khí tức cổ xưa quanh mình, dưới sự khống chế của kiếm ý Lôi Đình được cô đọng lại. So sánh với Cửu Long Chiến Thiên của Ô Tiếu Thiên, mọi người đều có thể nhìn ra được điểm lợi hại của một chiêu này, muốn cô đọng ra được Long ảnh thực sự không hề dễ dàng.  Một kiếm này tương đối đáng sợ, nhưng vẫn còn chưa hết.  “Phong!!!”  Bạch Lê Hiên ngửa đầu hét lên.  Hồng hộc! Hồng hộc!  Có cơn gió từ phía xa ập đến, khiến cho mặt hồ dậy lên con sóng cực lớn cao đến trăm trượng, rít gào lao đến. Hắn ta không lĩnh ngộ được ý chí Phong, gió này thuần tuý chỉ dựa vào sự thúc đẩy của Chân nguyên mà thành. Chẳng qua có thể trong phút chốc mà tạo ra được cơn gió mạnh cỡ này cũng đủ để thấy được tu vi của người này rất thâm hậu.  Hay lắm! 

Chương 2896