“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2898

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tiểu đệ, ba chiêu đã qua”.  Triệu Vô Cực lau đi vệt máu nơi khoé miệng, khẽ nở nụ cười, lạnh lùng nói, sắc mặt của hắn ta cũng trầm xuống. Giữa đầu mày lộ ra hàn mang trước giờ chưa từng xuất hiện, đáy mắt lạnh lùng hàm chứa sát ý băng lãnh khiến người ta nổi hết da gà.  Hắn ta giống như thay đổi thành một người khác, trở nên lãnh huyết mà tàn bạo.  Mọi người ở trên khán đài như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ kỹ lại, hình như Triệu Vô Cực thực sự đã nhường Bạch Lê Hiên ba chiêu.  Trong một thoáng, cơn lạnh chạy dọc sống lưng tất cả mọi người, bọn họ không kiềm được mà bắt đầu run lên, Triệu Vô Cực sắp thi triển thực lực thật sự rồi sao?Tiểu đệ, xong ba chiêu rồi!  Sát ý trong con ngươi Triệu Vô Cực rét lạnh như băng, hết thẩy làm mọi người đều cảm nhận được một luồng áp lực đáng sợ trên người hắn ta.  Ba kiếm!  Bạch Lê Hiên đã xuất ra ba kiếm, có thể nói mỗi một kiếm càng thêm hung hãn và mạnh đến nỗi làm cho người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cho dù là trong hoàn cảnh bị đối phương chèn ép thì ý chí Lôi Đình đã nhờ vào Thương Long Kiếm Quyết và thành tựu kiếm đạo cao thâm nên chiêu kiếm thứ hai đã làm đối thủ bị thương.  Nếu không phải đối thủ còn nắm giữ ý chí Vân, không chừng kiếm thứ ba kia đã làm Triệu Vô Cực bị trọng thương rồi.  Đám người Lâm Nhất có thể hiểu được, khi Triệu Vô Cực né tránh kiếm thứ hai đã là cực hạn, đến chiêu thứ ba thì đã khó chống đỡ trực diện.  Khi Triệu Vô Cực cất tiếng nói, tất cả mọi người có thể nhận ra được hắn ta đã muốn sử dụng thực lực chân chính của mình.  Ba chiêu đã qua...  Trong mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia kinh ngạc, vẻ mặt bỗng rất khó coi, người này vẫn muốn nhường ta ba chiêu.  Hơi kiêu căng quá rồi, rất khó chấp nhận khi được đối thủ nhường chiêu trong một trận đấu công bằng, đây là khiêu khích cũng là đang bị làm nhục.  Bị người khác ép nhường ba chiêu, nó khác nào bị làm cho mất hết mặt mũi.  Không xong!  Trong lòng Lâm Nhất thầm nói, Bạch Lê Hiên đã bị trúng kế, những lời nói trước khi trận chiến bắt đầu của Triệu Vô Cực đã ảnh hưởng đến hắn ta. Nó giống như gieo vào lòng một hạt giống, đợi chờ thời điểm này, khoảnh khắc mà tâm trí hắn ta sụp đổ.  Vốn dĩ khí thế đã thua thiệt, tâm trí lại rối loạn, e rằng phải chịu tổn thương nặng nề rồi.  "Lôi Vân hợp nhất!"  Trong lúc dòng suy nghĩ của Lâm Nhất xoẹt qua như điện, đột nhiên Triệu Vô Cực trên đài Thăng Long quát lớn.  Oành!  Trong nháy mắt, ý chí Lôi Đình và ý chí Vân liền dung hợp gần như đỉnh phong, ở giữa không trung đột ngột xuất hiện một vòng xoáy mây đen, trong vòng xoáy đó ý chí Lôi Đình giống như dung nham đang dung hợp cùng mây mù vậy.  Ầm ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tiểu đệ, ba chiêu đã qua”.  Triệu Vô Cực lau đi vệt máu nơi khoé miệng, khẽ nở nụ cười, lạnh lùng nói, sắc mặt của hắn ta cũng trầm xuống. Giữa đầu mày lộ ra hàn mang trước giờ chưa từng xuất hiện, đáy mắt lạnh lùng hàm chứa sát ý băng lãnh khiến người ta nổi hết da gà.  Hắn ta giống như thay đổi thành một người khác, trở nên lãnh huyết mà tàn bạo.  Mọi người ở trên khán đài như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ kỹ lại, hình như Triệu Vô Cực thực sự đã nhường Bạch Lê Hiên ba chiêu.  Trong một thoáng, cơn lạnh chạy dọc sống lưng tất cả mọi người, bọn họ không kiềm được mà bắt đầu run lên, Triệu Vô Cực sắp thi triển thực lực thật sự rồi sao?Tiểu đệ, xong ba chiêu rồi!  Sát ý trong con ngươi Triệu Vô Cực rét lạnh như băng, hết thẩy làm mọi người đều cảm nhận được một luồng áp lực đáng sợ trên người hắn ta.  Ba kiếm!  Bạch Lê Hiên đã xuất ra ba kiếm, có thể nói mỗi một kiếm càng thêm hung hãn và mạnh đến nỗi làm cho người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cho dù là trong hoàn cảnh bị đối phương chèn ép thì ý chí Lôi Đình đã nhờ vào Thương Long Kiếm Quyết và thành tựu kiếm đạo cao thâm nên chiêu kiếm thứ hai đã làm đối thủ bị thương.  Nếu không phải đối thủ còn nắm giữ ý chí Vân, không chừng kiếm thứ ba kia đã làm Triệu Vô Cực bị trọng thương rồi.  Đám người Lâm Nhất có thể hiểu được, khi Triệu Vô Cực né tránh kiếm thứ hai đã là cực hạn, đến chiêu thứ ba thì đã khó chống đỡ trực diện.  Khi Triệu Vô Cực cất tiếng nói, tất cả mọi người có thể nhận ra được hắn ta đã muốn sử dụng thực lực chân chính của mình.  Ba chiêu đã qua...  Trong mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia kinh ngạc, vẻ mặt bỗng rất khó coi, người này vẫn muốn nhường ta ba chiêu.  Hơi kiêu căng quá rồi, rất khó chấp nhận khi được đối thủ nhường chiêu trong một trận đấu công bằng, đây là khiêu khích cũng là đang bị làm nhục.  Bị người khác ép nhường ba chiêu, nó khác nào bị làm cho mất hết mặt mũi.  Không xong!  Trong lòng Lâm Nhất thầm nói, Bạch Lê Hiên đã bị trúng kế, những lời nói trước khi trận chiến bắt đầu của Triệu Vô Cực đã ảnh hưởng đến hắn ta. Nó giống như gieo vào lòng một hạt giống, đợi chờ thời điểm này, khoảnh khắc mà tâm trí hắn ta sụp đổ.  Vốn dĩ khí thế đã thua thiệt, tâm trí lại rối loạn, e rằng phải chịu tổn thương nặng nề rồi.  "Lôi Vân hợp nhất!"  Trong lúc dòng suy nghĩ của Lâm Nhất xoẹt qua như điện, đột nhiên Triệu Vô Cực trên đài Thăng Long quát lớn.  Oành!  Trong nháy mắt, ý chí Lôi Đình và ý chí Vân liền dung hợp gần như đỉnh phong, ở giữa không trung đột ngột xuất hiện một vòng xoáy mây đen, trong vòng xoáy đó ý chí Lôi Đình giống như dung nham đang dung hợp cùng mây mù vậy.  Ầm ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tiểu đệ, ba chiêu đã qua”.  Triệu Vô Cực lau đi vệt máu nơi khoé miệng, khẽ nở nụ cười, lạnh lùng nói, sắc mặt của hắn ta cũng trầm xuống. Giữa đầu mày lộ ra hàn mang trước giờ chưa từng xuất hiện, đáy mắt lạnh lùng hàm chứa sát ý băng lãnh khiến người ta nổi hết da gà.  Hắn ta giống như thay đổi thành một người khác, trở nên lãnh huyết mà tàn bạo.  Mọi người ở trên khán đài như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ kỹ lại, hình như Triệu Vô Cực thực sự đã nhường Bạch Lê Hiên ba chiêu.  Trong một thoáng, cơn lạnh chạy dọc sống lưng tất cả mọi người, bọn họ không kiềm được mà bắt đầu run lên, Triệu Vô Cực sắp thi triển thực lực thật sự rồi sao?Tiểu đệ, xong ba chiêu rồi!  Sát ý trong con ngươi Triệu Vô Cực rét lạnh như băng, hết thẩy làm mọi người đều cảm nhận được một luồng áp lực đáng sợ trên người hắn ta.  Ba kiếm!  Bạch Lê Hiên đã xuất ra ba kiếm, có thể nói mỗi một kiếm càng thêm hung hãn và mạnh đến nỗi làm cho người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cho dù là trong hoàn cảnh bị đối phương chèn ép thì ý chí Lôi Đình đã nhờ vào Thương Long Kiếm Quyết và thành tựu kiếm đạo cao thâm nên chiêu kiếm thứ hai đã làm đối thủ bị thương.  Nếu không phải đối thủ còn nắm giữ ý chí Vân, không chừng kiếm thứ ba kia đã làm Triệu Vô Cực bị trọng thương rồi.  Đám người Lâm Nhất có thể hiểu được, khi Triệu Vô Cực né tránh kiếm thứ hai đã là cực hạn, đến chiêu thứ ba thì đã khó chống đỡ trực diện.  Khi Triệu Vô Cực cất tiếng nói, tất cả mọi người có thể nhận ra được hắn ta đã muốn sử dụng thực lực chân chính của mình.  Ba chiêu đã qua...  Trong mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia kinh ngạc, vẻ mặt bỗng rất khó coi, người này vẫn muốn nhường ta ba chiêu.  Hơi kiêu căng quá rồi, rất khó chấp nhận khi được đối thủ nhường chiêu trong một trận đấu công bằng, đây là khiêu khích cũng là đang bị làm nhục.  Bị người khác ép nhường ba chiêu, nó khác nào bị làm cho mất hết mặt mũi.  Không xong!  Trong lòng Lâm Nhất thầm nói, Bạch Lê Hiên đã bị trúng kế, những lời nói trước khi trận chiến bắt đầu của Triệu Vô Cực đã ảnh hưởng đến hắn ta. Nó giống như gieo vào lòng một hạt giống, đợi chờ thời điểm này, khoảnh khắc mà tâm trí hắn ta sụp đổ.  Vốn dĩ khí thế đã thua thiệt, tâm trí lại rối loạn, e rằng phải chịu tổn thương nặng nề rồi.  "Lôi Vân hợp nhất!"  Trong lúc dòng suy nghĩ của Lâm Nhất xoẹt qua như điện, đột nhiên Triệu Vô Cực trên đài Thăng Long quát lớn.  Oành!  Trong nháy mắt, ý chí Lôi Đình và ý chí Vân liền dung hợp gần như đỉnh phong, ở giữa không trung đột ngột xuất hiện một vòng xoáy mây đen, trong vòng xoáy đó ý chí Lôi Đình giống như dung nham đang dung hợp cùng mây mù vậy.  Ầm ầm!  

Chương 2898