“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2899
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi xoáy tròn đang dịch chuyển, vòng xoáy lôi vân đáng sợ này phun ra với một sức ép đáng kinh ngạc, mạnh hơn rất nhiều so với kiếm uy Lôi Đình của Bạch Lê Hiên. Một cảnh tượng kinh khủng hơn nữa xuất hiện, Bạch Lê Hiên hơi hoảng sợ khi phát hiện ra dị tượng ngưng tụ ý chí Lôi Đình của mình chỉ trong nháy mắt nữa thôi sẽ bị vòng xoáy lôi vân của đối phương nuốt chửng. Dưới tình huống này, kiếm ý Lôi Đình của Bạch Lê Hiên đang dần dần tan rã, hoàn toàn không chịu nổi một kích huống chi là kiếm uy ở trước mặt đối phương. "Không thể nào..." Bạch Lê Hiên cực kỳ hoảng sợ, chân nguyên kích động không ngừng, muốn ngưng tụ kiếm ý Lôi Đình lần nữa. "Kết thúc rồi!" Triệu Vô Cực giơ tay lên búng ra một chỉ, ý chí Lôi Vân lần nữa dung hợp hoàn mỹ, bật lên nuốt chửng ý chí Lôi Đình của đối phương. Vòng xoáy lôi vân kinh hoàng nổ tung trên bầu trời giống như một hố đen, trong nháy mắt mây giông lan ra hàng vạn thước. Phụt! Bạch Lê Hiên hộc ra một ngụm máu, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, không một ai có thể ngờ đến tình huống này. Ngay lúc văng ra ngoài, trường kiếm trong tay hắn ta chỉ còn kiếm ý thuần túy, hóa thành một luồng ánh sáng vụt mất. Vào khoảnh khắc cuối cùng, luồng ánh sáng thuộc về thánh thể được truyền vào trên thân kiếm. Triệu Vô Cực bất ngờ hơi nghiêng đầu qua một bên, thanh kiếm kia đã cắt đứt vài sợi tóc trên trán, để lại một vết máu mờ trên má. Có thể tưởng tượng được, tốc độ của chiêu kiếm này cực nhanh, nhưng sau cùng thì Triệu Vô Cực vẫn nhanh hơn một bước. Hắn ta xuất thủ nhanh như chớp, kiếm quang vụt tới như bay, trở tay đáp trả lại tức thì. Keng! Tiếng đá vỡ vụn vang lên, thanh kiếm rơi xuống đất cùng lúc với Bạch Lê Hiên, cách má hắn ta một tấc. Ầm! Tiếng vang ong ong bên tai Bạch Lê Hiên, chỉ thiếu chút nữa hắn ta đã chết không có chỗ chôn. Sắc mặt Bạch Lê Hiên trắng bệch, biết được đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu không hắn ta bây giờ chỉ còn là một cái xác. "Triệu Vô Cực chiến thắng!" Không đợi Bạch Lê Hiên cảm khái phút giây nào, mấy vị trọng tài nhìn nhau quyết đoán đưa ra kết quả. Thắng bại đã rõ, Triệu Vô Cực chiếm đoạt hết khí Huyền Hoàng trên người Bạch Lê Hiên, long ảnh của hắn ta như phủ thêm kim quang, mọc ra thêm bốn móng vuốt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi xoáy tròn đang dịch chuyển, vòng xoáy lôi vân đáng sợ này phun ra với một sức ép đáng kinh ngạc, mạnh hơn rất nhiều so với kiếm uy Lôi Đình của Bạch Lê Hiên. Một cảnh tượng kinh khủng hơn nữa xuất hiện, Bạch Lê Hiên hơi hoảng sợ khi phát hiện ra dị tượng ngưng tụ ý chí Lôi Đình của mình chỉ trong nháy mắt nữa thôi sẽ bị vòng xoáy lôi vân của đối phương nuốt chửng. Dưới tình huống này, kiếm ý Lôi Đình của Bạch Lê Hiên đang dần dần tan rã, hoàn toàn không chịu nổi một kích huống chi là kiếm uy ở trước mặt đối phương. "Không thể nào..." Bạch Lê Hiên cực kỳ hoảng sợ, chân nguyên kích động không ngừng, muốn ngưng tụ kiếm ý Lôi Đình lần nữa. "Kết thúc rồi!" Triệu Vô Cực giơ tay lên búng ra một chỉ, ý chí Lôi Vân lần nữa dung hợp hoàn mỹ, bật lên nuốt chửng ý chí Lôi Đình của đối phương. Vòng xoáy lôi vân kinh hoàng nổ tung trên bầu trời giống như một hố đen, trong nháy mắt mây giông lan ra hàng vạn thước. Phụt! Bạch Lê Hiên hộc ra một ngụm máu, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, không một ai có thể ngờ đến tình huống này. Ngay lúc văng ra ngoài, trường kiếm trong tay hắn ta chỉ còn kiếm ý thuần túy, hóa thành một luồng ánh sáng vụt mất. Vào khoảnh khắc cuối cùng, luồng ánh sáng thuộc về thánh thể được truyền vào trên thân kiếm. Triệu Vô Cực bất ngờ hơi nghiêng đầu qua một bên, thanh kiếm kia đã cắt đứt vài sợi tóc trên trán, để lại một vết máu mờ trên má. Có thể tưởng tượng được, tốc độ của chiêu kiếm này cực nhanh, nhưng sau cùng thì Triệu Vô Cực vẫn nhanh hơn một bước. Hắn ta xuất thủ nhanh như chớp, kiếm quang vụt tới như bay, trở tay đáp trả lại tức thì. Keng! Tiếng đá vỡ vụn vang lên, thanh kiếm rơi xuống đất cùng lúc với Bạch Lê Hiên, cách má hắn ta một tấc. Ầm! Tiếng vang ong ong bên tai Bạch Lê Hiên, chỉ thiếu chút nữa hắn ta đã chết không có chỗ chôn. Sắc mặt Bạch Lê Hiên trắng bệch, biết được đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu không hắn ta bây giờ chỉ còn là một cái xác. "Triệu Vô Cực chiến thắng!" Không đợi Bạch Lê Hiên cảm khái phút giây nào, mấy vị trọng tài nhìn nhau quyết đoán đưa ra kết quả. Thắng bại đã rõ, Triệu Vô Cực chiếm đoạt hết khí Huyền Hoàng trên người Bạch Lê Hiên, long ảnh của hắn ta như phủ thêm kim quang, mọc ra thêm bốn móng vuốt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi xoáy tròn đang dịch chuyển, vòng xoáy lôi vân đáng sợ này phun ra với một sức ép đáng kinh ngạc, mạnh hơn rất nhiều so với kiếm uy Lôi Đình của Bạch Lê Hiên. Một cảnh tượng kinh khủng hơn nữa xuất hiện, Bạch Lê Hiên hơi hoảng sợ khi phát hiện ra dị tượng ngưng tụ ý chí Lôi Đình của mình chỉ trong nháy mắt nữa thôi sẽ bị vòng xoáy lôi vân của đối phương nuốt chửng. Dưới tình huống này, kiếm ý Lôi Đình của Bạch Lê Hiên đang dần dần tan rã, hoàn toàn không chịu nổi một kích huống chi là kiếm uy ở trước mặt đối phương. "Không thể nào..." Bạch Lê Hiên cực kỳ hoảng sợ, chân nguyên kích động không ngừng, muốn ngưng tụ kiếm ý Lôi Đình lần nữa. "Kết thúc rồi!" Triệu Vô Cực giơ tay lên búng ra một chỉ, ý chí Lôi Vân lần nữa dung hợp hoàn mỹ, bật lên nuốt chửng ý chí Lôi Đình của đối phương. Vòng xoáy lôi vân kinh hoàng nổ tung trên bầu trời giống như một hố đen, trong nháy mắt mây giông lan ra hàng vạn thước. Phụt! Bạch Lê Hiên hộc ra một ngụm máu, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, không một ai có thể ngờ đến tình huống này. Ngay lúc văng ra ngoài, trường kiếm trong tay hắn ta chỉ còn kiếm ý thuần túy, hóa thành một luồng ánh sáng vụt mất. Vào khoảnh khắc cuối cùng, luồng ánh sáng thuộc về thánh thể được truyền vào trên thân kiếm. Triệu Vô Cực bất ngờ hơi nghiêng đầu qua một bên, thanh kiếm kia đã cắt đứt vài sợi tóc trên trán, để lại một vết máu mờ trên má. Có thể tưởng tượng được, tốc độ của chiêu kiếm này cực nhanh, nhưng sau cùng thì Triệu Vô Cực vẫn nhanh hơn một bước. Hắn ta xuất thủ nhanh như chớp, kiếm quang vụt tới như bay, trở tay đáp trả lại tức thì. Keng! Tiếng đá vỡ vụn vang lên, thanh kiếm rơi xuống đất cùng lúc với Bạch Lê Hiên, cách má hắn ta một tấc. Ầm! Tiếng vang ong ong bên tai Bạch Lê Hiên, chỉ thiếu chút nữa hắn ta đã chết không có chỗ chôn. Sắc mặt Bạch Lê Hiên trắng bệch, biết được đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu không hắn ta bây giờ chỉ còn là một cái xác. "Triệu Vô Cực chiến thắng!" Không đợi Bạch Lê Hiên cảm khái phút giây nào, mấy vị trọng tài nhìn nhau quyết đoán đưa ra kết quả. Thắng bại đã rõ, Triệu Vô Cực chiếm đoạt hết khí Huyền Hoàng trên người Bạch Lê Hiên, long ảnh của hắn ta như phủ thêm kim quang, mọc ra thêm bốn móng vuốt.