“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2910

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhanh quá! Mạnh quá!  Chúc Thanh Sơn không để cho Bạch Lê Hiên bất kỳ cơ hội phản công nào, sau khi hắn ta bị Phệ Huyết áp chế để lộ sơ hở thì chỉ có thể bị động nhận đòn.  Đùng!  Qua thêm mười chiêu, đột nhiên Chúc Thanh Sơn ngừng lại, mọi người có mặt ở đây và cả Bạch Lê Hiên đều cảm thấy ngạc nhiên.  Đối phương bèn kéo mũ sau đầu xuống, để lộ ra nửa cái mặt nạ quỷ, bình tĩnh nói: "Ngươi thua rồi!"  Khụ khụ khụ!  Vừa dứt lời, quần áo trên người của Bạch Lê Hiên đột nhiên rách toạc, ba vết chém phọt ra máu tươi nồng nặc, mỗi một đao đều ở chỗ hiểm chết người.  Chết tiệt! Ta đã trúng đao từ lúc nào chứ!  Bạch Lê Hiên đau đến tái mặt, trong mắt kinh hoảng không thôi.  Ma đao - Chúc Thanh Sơn!  Khán giả trên khán đài cũng có cùng vẻ sợ hãi như vậy, họ cũng không biết Bạch Lê Hiên đã trúng đao từ lúc nào.  "Trận này Chúc Thanh Sơn chiến thắng!"  Giọng nói lạnh như băng của trọng tài vang lên, hiện trường xôn xao bàn luận, trận này thua quá kỳ lạ!  Ngay cả sát chiêu Thương Long Chi Nộ mà Bạch Lê Hiên còn chưa kịp dùng tới, tình thế mặc dù có hơi nghiên về một phía, nhưng dù đã xuất kiếm thế Lôi Đình thì chân nguyên cũng sẽ không bị tiêu hao quá nhiều.  Rồi bỗng nhiên Chúc Thanh Sơn tuyên bố kết quả của trận đấu, theo sau đó là giọng nói của trọng tài vang lên.  "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"  Ngay khu chỗ ngồi của đế quốc Đại Tần, Mai hộ pháp và những người khác cũng khó mà lý giải được.  "Chúc Thanh Sơn đã hạ thủ lưu tình, nếu không Bạch Lê Hiên đã bị chém thành ba mảnh, trọng tài nhìn thấy rõ hết nên mới nhanh chóng phán hắn ta thua".  Lâm Nhất thở dài, giải thích với vẻ có hơi bất lực.  Có điều, Bạch Lê Hiên sẽ hiểu rõ bản thân đã thua ở chỗ nào ngay thôi, cũng không phải vì một chiêu đao Phệ Huyết quỷ dị kia.  Mà là đệ nhất đao của Chúc Thanh Sơn, Phệ Hồn!  Nhát đao này đã nuốt chửng hoàn toàn Kinh Lôi Tứ Khởi của Bạch Lê Hiên, và nó cũng đã chém trúng Bạch Lê Hiên trong vô thức.  Bạch Lê Hiên còn không kịp phát hiện ra mà Chúc Thanh Sơn đã sử dụng chiêu đao quỷ dị hơn, cứ im hơi lặng tiếng cắn nuốt cạn dần huyết dịch của Bạch Lê Hiên, nếu là người thường không sở hữu kiếm ý đủ mạnh thì giờ đây ắt hẳn chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.  Nhưng suy cho cùng vẫn do kiếm ý của Bạch Lê Hiên chưa đủ mạnh, nếu thật sự đủ mạnh, dù có là đệ nhất đao thì vẫn không thể trúng được.  Phệ Hồn, Phệ Huyết... Hẳn vẫn còn giấu gì đó, Lâm Nhất thầm nói.  Đáy mắt của Viêm Long Tử, Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên đang ở dưới đài cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, dáng vẻ như cũng đang suy nghĩ điều gì. Hiển nhiên, Chúc Thanh Sơn này đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ, có chút làm người khác phải nhìn với con mắt khác.  "Ngươi đã thắng!"  Rất lâu sau, Bạch Lê Hiên mới thở dài, hắn ta nhìn đối thủ với vẻ mặt phức tạp. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhanh quá! Mạnh quá!  Chúc Thanh Sơn không để cho Bạch Lê Hiên bất kỳ cơ hội phản công nào, sau khi hắn ta bị Phệ Huyết áp chế để lộ sơ hở thì chỉ có thể bị động nhận đòn.  Đùng!  Qua thêm mười chiêu, đột nhiên Chúc Thanh Sơn ngừng lại, mọi người có mặt ở đây và cả Bạch Lê Hiên đều cảm thấy ngạc nhiên.  Đối phương bèn kéo mũ sau đầu xuống, để lộ ra nửa cái mặt nạ quỷ, bình tĩnh nói: "Ngươi thua rồi!"  Khụ khụ khụ!  Vừa dứt lời, quần áo trên người của Bạch Lê Hiên đột nhiên rách toạc, ba vết chém phọt ra máu tươi nồng nặc, mỗi một đao đều ở chỗ hiểm chết người.  Chết tiệt! Ta đã trúng đao từ lúc nào chứ!  Bạch Lê Hiên đau đến tái mặt, trong mắt kinh hoảng không thôi.  Ma đao - Chúc Thanh Sơn!  Khán giả trên khán đài cũng có cùng vẻ sợ hãi như vậy, họ cũng không biết Bạch Lê Hiên đã trúng đao từ lúc nào.  "Trận này Chúc Thanh Sơn chiến thắng!"  Giọng nói lạnh như băng của trọng tài vang lên, hiện trường xôn xao bàn luận, trận này thua quá kỳ lạ!  Ngay cả sát chiêu Thương Long Chi Nộ mà Bạch Lê Hiên còn chưa kịp dùng tới, tình thế mặc dù có hơi nghiên về một phía, nhưng dù đã xuất kiếm thế Lôi Đình thì chân nguyên cũng sẽ không bị tiêu hao quá nhiều.  Rồi bỗng nhiên Chúc Thanh Sơn tuyên bố kết quả của trận đấu, theo sau đó là giọng nói của trọng tài vang lên.  "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"  Ngay khu chỗ ngồi của đế quốc Đại Tần, Mai hộ pháp và những người khác cũng khó mà lý giải được.  "Chúc Thanh Sơn đã hạ thủ lưu tình, nếu không Bạch Lê Hiên đã bị chém thành ba mảnh, trọng tài nhìn thấy rõ hết nên mới nhanh chóng phán hắn ta thua".  Lâm Nhất thở dài, giải thích với vẻ có hơi bất lực.  Có điều, Bạch Lê Hiên sẽ hiểu rõ bản thân đã thua ở chỗ nào ngay thôi, cũng không phải vì một chiêu đao Phệ Huyết quỷ dị kia.  Mà là đệ nhất đao của Chúc Thanh Sơn, Phệ Hồn!  Nhát đao này đã nuốt chửng hoàn toàn Kinh Lôi Tứ Khởi của Bạch Lê Hiên, và nó cũng đã chém trúng Bạch Lê Hiên trong vô thức.  Bạch Lê Hiên còn không kịp phát hiện ra mà Chúc Thanh Sơn đã sử dụng chiêu đao quỷ dị hơn, cứ im hơi lặng tiếng cắn nuốt cạn dần huyết dịch của Bạch Lê Hiên, nếu là người thường không sở hữu kiếm ý đủ mạnh thì giờ đây ắt hẳn chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.  Nhưng suy cho cùng vẫn do kiếm ý của Bạch Lê Hiên chưa đủ mạnh, nếu thật sự đủ mạnh, dù có là đệ nhất đao thì vẫn không thể trúng được.  Phệ Hồn, Phệ Huyết... Hẳn vẫn còn giấu gì đó, Lâm Nhất thầm nói.  Đáy mắt của Viêm Long Tử, Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên đang ở dưới đài cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, dáng vẻ như cũng đang suy nghĩ điều gì. Hiển nhiên, Chúc Thanh Sơn này đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ, có chút làm người khác phải nhìn với con mắt khác.  "Ngươi đã thắng!"  Rất lâu sau, Bạch Lê Hiên mới thở dài, hắn ta nhìn đối thủ với vẻ mặt phức tạp. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhanh quá! Mạnh quá!  Chúc Thanh Sơn không để cho Bạch Lê Hiên bất kỳ cơ hội phản công nào, sau khi hắn ta bị Phệ Huyết áp chế để lộ sơ hở thì chỉ có thể bị động nhận đòn.  Đùng!  Qua thêm mười chiêu, đột nhiên Chúc Thanh Sơn ngừng lại, mọi người có mặt ở đây và cả Bạch Lê Hiên đều cảm thấy ngạc nhiên.  Đối phương bèn kéo mũ sau đầu xuống, để lộ ra nửa cái mặt nạ quỷ, bình tĩnh nói: "Ngươi thua rồi!"  Khụ khụ khụ!  Vừa dứt lời, quần áo trên người của Bạch Lê Hiên đột nhiên rách toạc, ba vết chém phọt ra máu tươi nồng nặc, mỗi một đao đều ở chỗ hiểm chết người.  Chết tiệt! Ta đã trúng đao từ lúc nào chứ!  Bạch Lê Hiên đau đến tái mặt, trong mắt kinh hoảng không thôi.  Ma đao - Chúc Thanh Sơn!  Khán giả trên khán đài cũng có cùng vẻ sợ hãi như vậy, họ cũng không biết Bạch Lê Hiên đã trúng đao từ lúc nào.  "Trận này Chúc Thanh Sơn chiến thắng!"  Giọng nói lạnh như băng của trọng tài vang lên, hiện trường xôn xao bàn luận, trận này thua quá kỳ lạ!  Ngay cả sát chiêu Thương Long Chi Nộ mà Bạch Lê Hiên còn chưa kịp dùng tới, tình thế mặc dù có hơi nghiên về một phía, nhưng dù đã xuất kiếm thế Lôi Đình thì chân nguyên cũng sẽ không bị tiêu hao quá nhiều.  Rồi bỗng nhiên Chúc Thanh Sơn tuyên bố kết quả của trận đấu, theo sau đó là giọng nói của trọng tài vang lên.  "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"  Ngay khu chỗ ngồi của đế quốc Đại Tần, Mai hộ pháp và những người khác cũng khó mà lý giải được.  "Chúc Thanh Sơn đã hạ thủ lưu tình, nếu không Bạch Lê Hiên đã bị chém thành ba mảnh, trọng tài nhìn thấy rõ hết nên mới nhanh chóng phán hắn ta thua".  Lâm Nhất thở dài, giải thích với vẻ có hơi bất lực.  Có điều, Bạch Lê Hiên sẽ hiểu rõ bản thân đã thua ở chỗ nào ngay thôi, cũng không phải vì một chiêu đao Phệ Huyết quỷ dị kia.  Mà là đệ nhất đao của Chúc Thanh Sơn, Phệ Hồn!  Nhát đao này đã nuốt chửng hoàn toàn Kinh Lôi Tứ Khởi của Bạch Lê Hiên, và nó cũng đã chém trúng Bạch Lê Hiên trong vô thức.  Bạch Lê Hiên còn không kịp phát hiện ra mà Chúc Thanh Sơn đã sử dụng chiêu đao quỷ dị hơn, cứ im hơi lặng tiếng cắn nuốt cạn dần huyết dịch của Bạch Lê Hiên, nếu là người thường không sở hữu kiếm ý đủ mạnh thì giờ đây ắt hẳn chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.  Nhưng suy cho cùng vẫn do kiếm ý của Bạch Lê Hiên chưa đủ mạnh, nếu thật sự đủ mạnh, dù có là đệ nhất đao thì vẫn không thể trúng được.  Phệ Hồn, Phệ Huyết... Hẳn vẫn còn giấu gì đó, Lâm Nhất thầm nói.  Đáy mắt của Viêm Long Tử, Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên đang ở dưới đài cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, dáng vẻ như cũng đang suy nghĩ điều gì. Hiển nhiên, Chúc Thanh Sơn này đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ, có chút làm người khác phải nhìn với con mắt khác.  "Ngươi đã thắng!"  Rất lâu sau, Bạch Lê Hiên mới thở dài, hắn ta nhìn đối thủ với vẻ mặt phức tạp. 

Chương 2910