“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2911

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trận chiến này không giống với trận bị Triệu Vô Cực đàn áp tuyệt đối, trận này hắn ta vẫn có thể có cơ hội chiến thắng. Nếu như sử dụng Thương Long Chi Nộ, mà đối phương không giỏi ý chí Lôi Đình thì có khi chưa chắc đã đỡ nổi.  Hắn ta không cam lòng khi bị thất bại ở trận này, sau khi xuống đài, vẻ mặt Bạch Lê Hiên hiện lên rõ sự buồn bã.  Còn chưa đối chiến được với Vũ Hạo Thiên và Viêm Long Tử mà đã thua liên tục hai trận, hắn ta ắt hẳn không thể được xếp hạng cao trong cuộc chiến tranh mười vị trí đầu rồi.  Trận sau là Viêm Long Tử đấu với Nguyệt Vi Vi.  Người duy nhất vẫn chưa ra trận trong Tam Tiểu Vương - Viêm Long Tử, mọi người rất mong đợi hắn ta ra trận, hơn hết còn là trận đối đầu với Nguyệt Vi Vi.  Có điều, nghĩ đến hai người này xuất thân từ cùng một môn phái, trận chiến này rốt cuộc có đáng xem hay không vẫn là một dấu chấm hỏi.  "Tiểu chủ, chuyện khác có thể làm bừa, Quần Long thịnh yến thì không được đâu!"Lúc Nguyệt Vi Vi sắp đứng dậy, Các chủ Thiên Yên Các thản nhiên âm thầm truyền âm nói. Lời này có chút ý uy hiếp nhưng nhiều hơn hết vẫn là thỉnh cầu, Các chủ cũng thừa biết tính tình của Nguyệt Vi Vi thế nào, một khi nàng ta đã ngang ngược thì chẳng còn màng đến gì cả.  Trên đài Thăng Long, Viêm Long Tử vừa thấy Nguyệt Vi Vi đáp xuống thì đã luôn khóa chặt ánh nhìn đầy dục vọng trên người nàng ta.  Bất kể nam nhân nào khi đối diện trực tiếp với Nguyệt Vi Vi đều khó chống lại sức quyến rũ hút hồn của nàng ta, đây là một yêu tinh luôn biết gây họa.  "Vi..."  Trong đầu Viêm Long Tử bỗng nhiên nhảy số, vừa mở miệng thì chợt nghĩ đến gì đó, cười nói: "Sư muội, muội nói xem, trận này làm sao mà đánh đây. Sư huynh ta là người thương hoa tiếc ngọc, luôn đối xử tốt với muội, trận này muội bắt ta nhận thua thì ta cũng không dám nói thêm câu nào".  "Vậy huynh nhận thua đi!"  Nguyệt Vi Vi duyên dáng mỉm cười, pha trò nói.  Viêm Long Tử nhất thời lúng túng, nghĩ tới chắc sư tôn đã căn dặn trước rồi, không ngờ đối phương vẫn không chừa mặt mũi cho mình như vậy. Hắn ta ngượng cười, nói: "Sư muội thật vui tính, nếu thua một trận thì không còn cách nào tranh ngôi đầu bảng rồi. Nhận thua khó lắm, nhưng mà tùy ý nhường muội vài chiêu thì vẫn được".  "Thế à? Vậy thì cảm ơn sư huynh rồi".  Nguyệt Vi Vi cười tươi, nhẹ giọng nói, nụ cười này tức thì làm Viêm Long Tử có hơi điêu đứng.  Vừa dứt lời, Nguyệt Vi Vi đột nhiên xuất thủ, vọt lên quăng ra một chưởng đến trước mặt Viêm Long Tử.  Oành!  Lúc này, Viêm Long Tử liền chịu thiệt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, lảo đảo lùi lại mấy bước. Viêm Long Tử bị đau thì trong mắt lập tức thoáng qua vẻ tàn bạo, hắn ta liền vung tay lên muốn phản kích.  "Đây mới có một chiêu mà!"  Nguyệt Vi Vi nhẹ cười, tay Viêm Long Tử lập tức rụt về.  Coong!  Nguyệt Vi Vi hung hăng dùng ngọc tiêu trong tay gõ mạnh lên đầu hắn ta làm phát ra âm thanh vang vọng không dứt, những người nghe thấy khóe miệng hơi co quắp, đau chết đi được!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trận chiến này không giống với trận bị Triệu Vô Cực đàn áp tuyệt đối, trận này hắn ta vẫn có thể có cơ hội chiến thắng. Nếu như sử dụng Thương Long Chi Nộ, mà đối phương không giỏi ý chí Lôi Đình thì có khi chưa chắc đã đỡ nổi.  Hắn ta không cam lòng khi bị thất bại ở trận này, sau khi xuống đài, vẻ mặt Bạch Lê Hiên hiện lên rõ sự buồn bã.  Còn chưa đối chiến được với Vũ Hạo Thiên và Viêm Long Tử mà đã thua liên tục hai trận, hắn ta ắt hẳn không thể được xếp hạng cao trong cuộc chiến tranh mười vị trí đầu rồi.  Trận sau là Viêm Long Tử đấu với Nguyệt Vi Vi.  Người duy nhất vẫn chưa ra trận trong Tam Tiểu Vương - Viêm Long Tử, mọi người rất mong đợi hắn ta ra trận, hơn hết còn là trận đối đầu với Nguyệt Vi Vi.  Có điều, nghĩ đến hai người này xuất thân từ cùng một môn phái, trận chiến này rốt cuộc có đáng xem hay không vẫn là một dấu chấm hỏi.  "Tiểu chủ, chuyện khác có thể làm bừa, Quần Long thịnh yến thì không được đâu!"Lúc Nguyệt Vi Vi sắp đứng dậy, Các chủ Thiên Yên Các thản nhiên âm thầm truyền âm nói. Lời này có chút ý uy hiếp nhưng nhiều hơn hết vẫn là thỉnh cầu, Các chủ cũng thừa biết tính tình của Nguyệt Vi Vi thế nào, một khi nàng ta đã ngang ngược thì chẳng còn màng đến gì cả.  Trên đài Thăng Long, Viêm Long Tử vừa thấy Nguyệt Vi Vi đáp xuống thì đã luôn khóa chặt ánh nhìn đầy dục vọng trên người nàng ta.  Bất kể nam nhân nào khi đối diện trực tiếp với Nguyệt Vi Vi đều khó chống lại sức quyến rũ hút hồn của nàng ta, đây là một yêu tinh luôn biết gây họa.  "Vi..."  Trong đầu Viêm Long Tử bỗng nhiên nhảy số, vừa mở miệng thì chợt nghĩ đến gì đó, cười nói: "Sư muội, muội nói xem, trận này làm sao mà đánh đây. Sư huynh ta là người thương hoa tiếc ngọc, luôn đối xử tốt với muội, trận này muội bắt ta nhận thua thì ta cũng không dám nói thêm câu nào".  "Vậy huynh nhận thua đi!"  Nguyệt Vi Vi duyên dáng mỉm cười, pha trò nói.  Viêm Long Tử nhất thời lúng túng, nghĩ tới chắc sư tôn đã căn dặn trước rồi, không ngờ đối phương vẫn không chừa mặt mũi cho mình như vậy. Hắn ta ngượng cười, nói: "Sư muội thật vui tính, nếu thua một trận thì không còn cách nào tranh ngôi đầu bảng rồi. Nhận thua khó lắm, nhưng mà tùy ý nhường muội vài chiêu thì vẫn được".  "Thế à? Vậy thì cảm ơn sư huynh rồi".  Nguyệt Vi Vi cười tươi, nhẹ giọng nói, nụ cười này tức thì làm Viêm Long Tử có hơi điêu đứng.  Vừa dứt lời, Nguyệt Vi Vi đột nhiên xuất thủ, vọt lên quăng ra một chưởng đến trước mặt Viêm Long Tử.  Oành!  Lúc này, Viêm Long Tử liền chịu thiệt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, lảo đảo lùi lại mấy bước. Viêm Long Tử bị đau thì trong mắt lập tức thoáng qua vẻ tàn bạo, hắn ta liền vung tay lên muốn phản kích.  "Đây mới có một chiêu mà!"  Nguyệt Vi Vi nhẹ cười, tay Viêm Long Tử lập tức rụt về.  Coong!  Nguyệt Vi Vi hung hăng dùng ngọc tiêu trong tay gõ mạnh lên đầu hắn ta làm phát ra âm thanh vang vọng không dứt, những người nghe thấy khóe miệng hơi co quắp, đau chết đi được!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trận chiến này không giống với trận bị Triệu Vô Cực đàn áp tuyệt đối, trận này hắn ta vẫn có thể có cơ hội chiến thắng. Nếu như sử dụng Thương Long Chi Nộ, mà đối phương không giỏi ý chí Lôi Đình thì có khi chưa chắc đã đỡ nổi.  Hắn ta không cam lòng khi bị thất bại ở trận này, sau khi xuống đài, vẻ mặt Bạch Lê Hiên hiện lên rõ sự buồn bã.  Còn chưa đối chiến được với Vũ Hạo Thiên và Viêm Long Tử mà đã thua liên tục hai trận, hắn ta ắt hẳn không thể được xếp hạng cao trong cuộc chiến tranh mười vị trí đầu rồi.  Trận sau là Viêm Long Tử đấu với Nguyệt Vi Vi.  Người duy nhất vẫn chưa ra trận trong Tam Tiểu Vương - Viêm Long Tử, mọi người rất mong đợi hắn ta ra trận, hơn hết còn là trận đối đầu với Nguyệt Vi Vi.  Có điều, nghĩ đến hai người này xuất thân từ cùng một môn phái, trận chiến này rốt cuộc có đáng xem hay không vẫn là một dấu chấm hỏi.  "Tiểu chủ, chuyện khác có thể làm bừa, Quần Long thịnh yến thì không được đâu!"Lúc Nguyệt Vi Vi sắp đứng dậy, Các chủ Thiên Yên Các thản nhiên âm thầm truyền âm nói. Lời này có chút ý uy hiếp nhưng nhiều hơn hết vẫn là thỉnh cầu, Các chủ cũng thừa biết tính tình của Nguyệt Vi Vi thế nào, một khi nàng ta đã ngang ngược thì chẳng còn màng đến gì cả.  Trên đài Thăng Long, Viêm Long Tử vừa thấy Nguyệt Vi Vi đáp xuống thì đã luôn khóa chặt ánh nhìn đầy dục vọng trên người nàng ta.  Bất kể nam nhân nào khi đối diện trực tiếp với Nguyệt Vi Vi đều khó chống lại sức quyến rũ hút hồn của nàng ta, đây là một yêu tinh luôn biết gây họa.  "Vi..."  Trong đầu Viêm Long Tử bỗng nhiên nhảy số, vừa mở miệng thì chợt nghĩ đến gì đó, cười nói: "Sư muội, muội nói xem, trận này làm sao mà đánh đây. Sư huynh ta là người thương hoa tiếc ngọc, luôn đối xử tốt với muội, trận này muội bắt ta nhận thua thì ta cũng không dám nói thêm câu nào".  "Vậy huynh nhận thua đi!"  Nguyệt Vi Vi duyên dáng mỉm cười, pha trò nói.  Viêm Long Tử nhất thời lúng túng, nghĩ tới chắc sư tôn đã căn dặn trước rồi, không ngờ đối phương vẫn không chừa mặt mũi cho mình như vậy. Hắn ta ngượng cười, nói: "Sư muội thật vui tính, nếu thua một trận thì không còn cách nào tranh ngôi đầu bảng rồi. Nhận thua khó lắm, nhưng mà tùy ý nhường muội vài chiêu thì vẫn được".  "Thế à? Vậy thì cảm ơn sư huynh rồi".  Nguyệt Vi Vi cười tươi, nhẹ giọng nói, nụ cười này tức thì làm Viêm Long Tử có hơi điêu đứng.  Vừa dứt lời, Nguyệt Vi Vi đột nhiên xuất thủ, vọt lên quăng ra một chưởng đến trước mặt Viêm Long Tử.  Oành!  Lúc này, Viêm Long Tử liền chịu thiệt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, lảo đảo lùi lại mấy bước. Viêm Long Tử bị đau thì trong mắt lập tức thoáng qua vẻ tàn bạo, hắn ta liền vung tay lên muốn phản kích.  "Đây mới có một chiêu mà!"  Nguyệt Vi Vi nhẹ cười, tay Viêm Long Tử lập tức rụt về.  Coong!  Nguyệt Vi Vi hung hăng dùng ngọc tiêu trong tay gõ mạnh lên đầu hắn ta làm phát ra âm thanh vang vọng không dứt, những người nghe thấy khóe miệng hơi co quắp, đau chết đi được!  

Chương 2911