“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2923
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cảm ơn thì không cần, lão phu có giữ được thể diện hay không phải dựa vào ngươi đấy”. Trọng tài chính của Thánh Minh hơi bất đắc dĩ, cười khổ đáp, nhưng trong lời nói rõ ràng không được tự tin lắm. Ông ta không ngờ Vũ Hạo Thiên lại kiêu ngạo thẳng thừng bác bẻ mình, nếu tiểu bối này đã quyết tâm thì ông ta cũng không còn cách nào khác. Vị trọng tài này cảm thấy Lâm Nhất có thể so sánh với Vũ Hạo Thiên, ông ta đánh giá tiềm năng cao hơn, thắng thua trước mắt còn quá mơ hồ. “Ta sẽ cố gắng hết sức”. Lâm Nhất cười đáp, trong bình tĩnh ẩn chứa sự thong dong, hắn đưa Nguyệt Vi Vi về chỗ ngồi của Thiên Yêu Các. Hắn vừa định đi, Nguyệt Vi Vi giữ hắn lại, tỏ ra đáng yêu nhìn hắn: “Lâm ca ca, huynh đừng đi, ngồi đây với ta một lát đi”. Yêu tinh này... Lâm Nhất không quay lưng lại, hắn biết chỉ cần quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của yêu tinh này, hắn nhất định sẽ không thể từ chối. Đối diện với khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy ở một khoảng cách gần như vậy, rất ít người có thể chịu được. “Ngươi ngồi đi”. Các chủ Thiên Yêu Các sầm mặt lại, lên tiếng mời. Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống, nhưng Viêm Long Tử sắp bị lãng quên trên hồ Cửu Long ở phía xa lại ngồi không yên. Vừa rồi Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên giằng co, mọi người phớt lờ vốn đã làm hắn ta xấu hổ, bây giờ nhìn thấy Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, còn trùng hợp ngồi bên cạnh Nguyệt Vi Vi, sao hắn ta có thể nhịn được? “Viêm Long Tử, ngươi đừng trở về, trận đấu tiếp theo vừa khéo đến lượt ngươi ra sân”. Trọng tài nhìn về phía hắn ta, bảo. “Đối thủ là ai?” Viêm Long Tử rất không tình nguyện hỏi. “Phương Hàn Lạc”. Viêm Long Tử đấu với Phương Hàn Lạc! Bất luận là Triệu Vô Cực đấu với Khương Tử Diệp hay Nguyệt Vi Vi đấu với Vũ Hạo Thiên, mặc dù cả hai trận đấu này đều có Tam Tiểu Vương ra sân. Nhưng quá trình đấu không được chấn động cho lắm, Khương Tử Diệp thua quá thê thảm, khí thế yếu đi rất nhiều, không làm mọi người kinh ngạc khi đấu với Vũ Hạo Thiên. Còn người sau, Lâm Nhất đối đầu với Vũ Hạo Thiên lại có vẻ giọng khách lấn át giọng chủ, cướp mất sự chú ý của kha khá người.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cảm ơn thì không cần, lão phu có giữ được thể diện hay không phải dựa vào ngươi đấy”. Trọng tài chính của Thánh Minh hơi bất đắc dĩ, cười khổ đáp, nhưng trong lời nói rõ ràng không được tự tin lắm. Ông ta không ngờ Vũ Hạo Thiên lại kiêu ngạo thẳng thừng bác bẻ mình, nếu tiểu bối này đã quyết tâm thì ông ta cũng không còn cách nào khác. Vị trọng tài này cảm thấy Lâm Nhất có thể so sánh với Vũ Hạo Thiên, ông ta đánh giá tiềm năng cao hơn, thắng thua trước mắt còn quá mơ hồ. “Ta sẽ cố gắng hết sức”. Lâm Nhất cười đáp, trong bình tĩnh ẩn chứa sự thong dong, hắn đưa Nguyệt Vi Vi về chỗ ngồi của Thiên Yêu Các. Hắn vừa định đi, Nguyệt Vi Vi giữ hắn lại, tỏ ra đáng yêu nhìn hắn: “Lâm ca ca, huynh đừng đi, ngồi đây với ta một lát đi”. Yêu tinh này... Lâm Nhất không quay lưng lại, hắn biết chỉ cần quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của yêu tinh này, hắn nhất định sẽ không thể từ chối. Đối diện với khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy ở một khoảng cách gần như vậy, rất ít người có thể chịu được. “Ngươi ngồi đi”. Các chủ Thiên Yêu Các sầm mặt lại, lên tiếng mời. Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống, nhưng Viêm Long Tử sắp bị lãng quên trên hồ Cửu Long ở phía xa lại ngồi không yên. Vừa rồi Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên giằng co, mọi người phớt lờ vốn đã làm hắn ta xấu hổ, bây giờ nhìn thấy Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, còn trùng hợp ngồi bên cạnh Nguyệt Vi Vi, sao hắn ta có thể nhịn được? “Viêm Long Tử, ngươi đừng trở về, trận đấu tiếp theo vừa khéo đến lượt ngươi ra sân”. Trọng tài nhìn về phía hắn ta, bảo. “Đối thủ là ai?” Viêm Long Tử rất không tình nguyện hỏi. “Phương Hàn Lạc”. Viêm Long Tử đấu với Phương Hàn Lạc! Bất luận là Triệu Vô Cực đấu với Khương Tử Diệp hay Nguyệt Vi Vi đấu với Vũ Hạo Thiên, mặc dù cả hai trận đấu này đều có Tam Tiểu Vương ra sân. Nhưng quá trình đấu không được chấn động cho lắm, Khương Tử Diệp thua quá thê thảm, khí thế yếu đi rất nhiều, không làm mọi người kinh ngạc khi đấu với Vũ Hạo Thiên. Còn người sau, Lâm Nhất đối đầu với Vũ Hạo Thiên lại có vẻ giọng khách lấn át giọng chủ, cướp mất sự chú ý của kha khá người.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cảm ơn thì không cần, lão phu có giữ được thể diện hay không phải dựa vào ngươi đấy”. Trọng tài chính của Thánh Minh hơi bất đắc dĩ, cười khổ đáp, nhưng trong lời nói rõ ràng không được tự tin lắm. Ông ta không ngờ Vũ Hạo Thiên lại kiêu ngạo thẳng thừng bác bẻ mình, nếu tiểu bối này đã quyết tâm thì ông ta cũng không còn cách nào khác. Vị trọng tài này cảm thấy Lâm Nhất có thể so sánh với Vũ Hạo Thiên, ông ta đánh giá tiềm năng cao hơn, thắng thua trước mắt còn quá mơ hồ. “Ta sẽ cố gắng hết sức”. Lâm Nhất cười đáp, trong bình tĩnh ẩn chứa sự thong dong, hắn đưa Nguyệt Vi Vi về chỗ ngồi của Thiên Yêu Các. Hắn vừa định đi, Nguyệt Vi Vi giữ hắn lại, tỏ ra đáng yêu nhìn hắn: “Lâm ca ca, huynh đừng đi, ngồi đây với ta một lát đi”. Yêu tinh này... Lâm Nhất không quay lưng lại, hắn biết chỉ cần quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của yêu tinh này, hắn nhất định sẽ không thể từ chối. Đối diện với khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy ở một khoảng cách gần như vậy, rất ít người có thể chịu được. “Ngươi ngồi đi”. Các chủ Thiên Yêu Các sầm mặt lại, lên tiếng mời. Lâm Nhất cười bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống, nhưng Viêm Long Tử sắp bị lãng quên trên hồ Cửu Long ở phía xa lại ngồi không yên. Vừa rồi Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên giằng co, mọi người phớt lờ vốn đã làm hắn ta xấu hổ, bây giờ nhìn thấy Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, còn trùng hợp ngồi bên cạnh Nguyệt Vi Vi, sao hắn ta có thể nhịn được? “Viêm Long Tử, ngươi đừng trở về, trận đấu tiếp theo vừa khéo đến lượt ngươi ra sân”. Trọng tài nhìn về phía hắn ta, bảo. “Đối thủ là ai?” Viêm Long Tử rất không tình nguyện hỏi. “Phương Hàn Lạc”. Viêm Long Tử đấu với Phương Hàn Lạc! Bất luận là Triệu Vô Cực đấu với Khương Tử Diệp hay Nguyệt Vi Vi đấu với Vũ Hạo Thiên, mặc dù cả hai trận đấu này đều có Tam Tiểu Vương ra sân. Nhưng quá trình đấu không được chấn động cho lắm, Khương Tử Diệp thua quá thê thảm, khí thế yếu đi rất nhiều, không làm mọi người kinh ngạc khi đấu với Vũ Hạo Thiên. Còn người sau, Lâm Nhất đối đầu với Vũ Hạo Thiên lại có vẻ giọng khách lấn át giọng chủ, cướp mất sự chú ý của kha khá người.