“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2924
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thua không chỉ không thể đả kích hắn ta, thậm chí còn có thể giúp thực lực hắn ta mạnh lên, hắn ta đã mang lại cho mọi người quá nhiều bất ngờ. Sau khi thua Lâm Nhất, hắn ta sẽ chỉ càng mạnh hơn! Còn Viêm Long Tử tuy ra sân được một lần, nhưng sau khi Các chủ Thiên Yêu Các nhúng tay vào, hắn ta chỉ đi ngang qua sân khấu, bị Nguyệt Vi Vi đùa bỡn một phen. Thực lực thật sự của hắn ta vẫn chưa bại lộ, điều quan trọng nhất là mọi người đều có thể cảm nhận được lửa giận kìm nén trong lòng Viêm Long Tử. Ai làm đối thủ của hắn ta đều khá xui xẻo, hai người đấu với nhau có thể nói là rất đáng xem. Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, các thành viên Thiên Yêu Các ở xung quanh rất tự tin rằng Viêm Long Tử sẽ thắng. Nhìn hai người trên đài Thăng Long, trong mắt Lâm Nhất có tia sáng loé qua như đang suy tư. Hắn có thể khẳng định một trăm phần trăm Phương Hàn Lạc còn có át chủ bài, Viêm Long Tử mạnh là sự thật, nhưng trận đấu này chưa thể đoán trước thắng thua. Trên đài Thăng Long. Viêm Long Tử nhìn Phương Hàn Lạc còn nét ngây thơ, cười ác độc: “Tiểu tử, nếu ngươi muốn tiếp tục thi đấu, ta khuyên ngươi nên nhận thua bây giờ. Ta đang rất khó chịu, một khi ra tay, ta sợ mình sẽ không kiểm soát được!” “Ta có thể cảm giác được, nếu ta là ngươi thì chắc bây giờ cũng rất khó chịu”. Phương Hàn Lạc khá ngay thẳng, hắn ta cười hì hì để lộ hàm răng trắng, trả lời.Nhưng Viêm Long Tử nghe lời này lại cảm thấy cực kì chói tai, ngọn lửa giận sâu trong lòng hắn ta bùng cháy, hắn ta sầm mặt lại, quát: “Ra tay đi, nếu ta không đánh cho ngươi tàn phế, trận đấu này coi như ta thua!” “Vậy thì cần phải xem bản lĩnh của ngươi ra sao!” Phương Hàn Lạc lạnh mặt không nhiều lời nữa, Tử Băng Chiến Thể lặng lẽ điều động, đồng thời chậm rãi thôi phát ý chí Hàn Băng. Ý lạnh trong mắt hắn ta phát tán ra ngoài, trên trời bắt đầu có bông tuyết rơi, ánh mắt tử ngọc chín trượng bao trùm quanh người hắn ta. “Viêm Long Quyền!” Vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt Viêm Long Tử, hắn ta không dùng tới tuyệt chiêu để đối địch, nhưng dù vậy một quyền này vẫn khá đáng sợ. Long ảnh ngưng tụ từ hoả diễm tập trung trong quyền mang, không khí bị đốt cháy và sôi lên như nước biển, bông tuyết rơi xuống chạm vào liền tan chảy, trên đài Thăng Long sương mù mờ mịt. Bùm! Một quyền thẳng tiến này lập tức phá vỡ ánh sáng tử ngọc chín trượng quanh người Phương Hàn Lạc, từng tia sáng lạnh vỡ vụn chiếu ra ngoài, hoá thành cơn lốc vô cùng lạnh lẽo. “Sương Hàn Tinh Bạo!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thua không chỉ không thể đả kích hắn ta, thậm chí còn có thể giúp thực lực hắn ta mạnh lên, hắn ta đã mang lại cho mọi người quá nhiều bất ngờ. Sau khi thua Lâm Nhất, hắn ta sẽ chỉ càng mạnh hơn! Còn Viêm Long Tử tuy ra sân được một lần, nhưng sau khi Các chủ Thiên Yêu Các nhúng tay vào, hắn ta chỉ đi ngang qua sân khấu, bị Nguyệt Vi Vi đùa bỡn một phen. Thực lực thật sự của hắn ta vẫn chưa bại lộ, điều quan trọng nhất là mọi người đều có thể cảm nhận được lửa giận kìm nén trong lòng Viêm Long Tử. Ai làm đối thủ của hắn ta đều khá xui xẻo, hai người đấu với nhau có thể nói là rất đáng xem. Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, các thành viên Thiên Yêu Các ở xung quanh rất tự tin rằng Viêm Long Tử sẽ thắng. Nhìn hai người trên đài Thăng Long, trong mắt Lâm Nhất có tia sáng loé qua như đang suy tư. Hắn có thể khẳng định một trăm phần trăm Phương Hàn Lạc còn có át chủ bài, Viêm Long Tử mạnh là sự thật, nhưng trận đấu này chưa thể đoán trước thắng thua. Trên đài Thăng Long. Viêm Long Tử nhìn Phương Hàn Lạc còn nét ngây thơ, cười ác độc: “Tiểu tử, nếu ngươi muốn tiếp tục thi đấu, ta khuyên ngươi nên nhận thua bây giờ. Ta đang rất khó chịu, một khi ra tay, ta sợ mình sẽ không kiểm soát được!” “Ta có thể cảm giác được, nếu ta là ngươi thì chắc bây giờ cũng rất khó chịu”. Phương Hàn Lạc khá ngay thẳng, hắn ta cười hì hì để lộ hàm răng trắng, trả lời.Nhưng Viêm Long Tử nghe lời này lại cảm thấy cực kì chói tai, ngọn lửa giận sâu trong lòng hắn ta bùng cháy, hắn ta sầm mặt lại, quát: “Ra tay đi, nếu ta không đánh cho ngươi tàn phế, trận đấu này coi như ta thua!” “Vậy thì cần phải xem bản lĩnh của ngươi ra sao!” Phương Hàn Lạc lạnh mặt không nhiều lời nữa, Tử Băng Chiến Thể lặng lẽ điều động, đồng thời chậm rãi thôi phát ý chí Hàn Băng. Ý lạnh trong mắt hắn ta phát tán ra ngoài, trên trời bắt đầu có bông tuyết rơi, ánh mắt tử ngọc chín trượng bao trùm quanh người hắn ta. “Viêm Long Quyền!” Vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt Viêm Long Tử, hắn ta không dùng tới tuyệt chiêu để đối địch, nhưng dù vậy một quyền này vẫn khá đáng sợ. Long ảnh ngưng tụ từ hoả diễm tập trung trong quyền mang, không khí bị đốt cháy và sôi lên như nước biển, bông tuyết rơi xuống chạm vào liền tan chảy, trên đài Thăng Long sương mù mờ mịt. Bùm! Một quyền thẳng tiến này lập tức phá vỡ ánh sáng tử ngọc chín trượng quanh người Phương Hàn Lạc, từng tia sáng lạnh vỡ vụn chiếu ra ngoài, hoá thành cơn lốc vô cùng lạnh lẽo. “Sương Hàn Tinh Bạo!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thua không chỉ không thể đả kích hắn ta, thậm chí còn có thể giúp thực lực hắn ta mạnh lên, hắn ta đã mang lại cho mọi người quá nhiều bất ngờ. Sau khi thua Lâm Nhất, hắn ta sẽ chỉ càng mạnh hơn! Còn Viêm Long Tử tuy ra sân được một lần, nhưng sau khi Các chủ Thiên Yêu Các nhúng tay vào, hắn ta chỉ đi ngang qua sân khấu, bị Nguyệt Vi Vi đùa bỡn một phen. Thực lực thật sự của hắn ta vẫn chưa bại lộ, điều quan trọng nhất là mọi người đều có thể cảm nhận được lửa giận kìm nén trong lòng Viêm Long Tử. Ai làm đối thủ của hắn ta đều khá xui xẻo, hai người đấu với nhau có thể nói là rất đáng xem. Lâm Nhất ngồi trên hàng ghế Thiên Yêu Các, các thành viên Thiên Yêu Các ở xung quanh rất tự tin rằng Viêm Long Tử sẽ thắng. Nhìn hai người trên đài Thăng Long, trong mắt Lâm Nhất có tia sáng loé qua như đang suy tư. Hắn có thể khẳng định một trăm phần trăm Phương Hàn Lạc còn có át chủ bài, Viêm Long Tử mạnh là sự thật, nhưng trận đấu này chưa thể đoán trước thắng thua. Trên đài Thăng Long. Viêm Long Tử nhìn Phương Hàn Lạc còn nét ngây thơ, cười ác độc: “Tiểu tử, nếu ngươi muốn tiếp tục thi đấu, ta khuyên ngươi nên nhận thua bây giờ. Ta đang rất khó chịu, một khi ra tay, ta sợ mình sẽ không kiểm soát được!” “Ta có thể cảm giác được, nếu ta là ngươi thì chắc bây giờ cũng rất khó chịu”. Phương Hàn Lạc khá ngay thẳng, hắn ta cười hì hì để lộ hàm răng trắng, trả lời.Nhưng Viêm Long Tử nghe lời này lại cảm thấy cực kì chói tai, ngọn lửa giận sâu trong lòng hắn ta bùng cháy, hắn ta sầm mặt lại, quát: “Ra tay đi, nếu ta không đánh cho ngươi tàn phế, trận đấu này coi như ta thua!” “Vậy thì cần phải xem bản lĩnh của ngươi ra sao!” Phương Hàn Lạc lạnh mặt không nhiều lời nữa, Tử Băng Chiến Thể lặng lẽ điều động, đồng thời chậm rãi thôi phát ý chí Hàn Băng. Ý lạnh trong mắt hắn ta phát tán ra ngoài, trên trời bắt đầu có bông tuyết rơi, ánh mắt tử ngọc chín trượng bao trùm quanh người hắn ta. “Viêm Long Quyền!” Vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt Viêm Long Tử, hắn ta không dùng tới tuyệt chiêu để đối địch, nhưng dù vậy một quyền này vẫn khá đáng sợ. Long ảnh ngưng tụ từ hoả diễm tập trung trong quyền mang, không khí bị đốt cháy và sôi lên như nước biển, bông tuyết rơi xuống chạm vào liền tan chảy, trên đài Thăng Long sương mù mờ mịt. Bùm! Một quyền thẳng tiến này lập tức phá vỡ ánh sáng tử ngọc chín trượng quanh người Phương Hàn Lạc, từng tia sáng lạnh vỡ vụn chiếu ra ngoài, hoá thành cơn lốc vô cùng lạnh lẽo. “Sương Hàn Tinh Bạo!”