“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2948

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Lâm Nhất vẫn luôn tỉnh táo một cách đáng sợ, dường như kiếm của hắn vĩnh viễn không phạm sai lầm vậy.  “May mắn mà thôi!”  Lâm Nhất bình tĩnh nói.  Khương Tử Diệp cười nói: “Cho tới bây giờ, trong Quần Long Thịnh Yến không có cái gọi là may mắn. Nhưng thôi, nhiều lời vô ích, bắt đầu đi. Ta biết trận này ta khó mà thắng được, nhưng sẽ không như vậy mà từ bỏ”.  Ánh mắt nàng ta một lần nữa bắn ra hào quang, khí chất mạnh mẽ, bậc cân quắc bất nhượng tu mi, tự tin mà chấp nhất.  Dứt lời, nàng ta lập tức thúc giục ý chí Vân, duỗi một bàn tay ra chộp về phía Lâm Nhất.  Ầm!  Tầng mây trên vòm trời xoay tròn, lực hút do chưởng mang đánh xuống được ý chí Vân phụ trợ càng thêm đáng sợ, không bị đảo ngược, mặt đất dường như bị xé rách.  Thất Huyền Bộ, người đi để lại bóng ảnh!  Lâm Nhất không chút hoang mang, thi triển Thất Huyền Bộ né tránh. Tàn ảnh trên đài Thăng Long lập tức xếp chồng lên nhau, thật thật giả giả, khó mà phân biệt. Những tàn ảnh này vốn có hình thái cùng sắc mặt hoàn toàn khác biệt, sau khi Lâm Nhất thăng cấp lên Bán Bộ Thiên Phách, hắn đã dùng chân nguyên mạnh mẽ rót vào khiến chúng càng khó phân biệt hơn.  Cùng lúc đó, Táng Hoa của hắn ra khỏi vỏ, một luồng kiếm quang thình lình đâm về phía đối phương.  Răng rắc!  Sắc mặt Khương Tử Diệp không đổi, duỗi một ngón tay ra, chuẩn xác điểm vào kiếm khí có phần xảo trá kia.  Tuy kiếm khí nát, nhưng Khương Tử Diệp lại nhíu chặt mày, vô số tàn ảnh bị lực hút của chưởng kéo đến, thật thật giả giả, mỗi một tàn ảnh đều tràn ngập kiếm ý của Lâm Nhất, cứ như là bản thể của hắn vậy.  Nàng ta không xác định được Lâm Nhất có nhân cơ hội trà trộn trong đó hay không, nhưng lại không dám phân tâm tìm kiếm Lâm Nhất ở hướng khác.  Đối với kiếm khách thì chỉ cần một mảy may phân tâm mà thôi cũng sẽ bị hắn ta bắt lấy cơ hội.  Tuy nhiên, có lẽ Khương Tử Diệp đã quên, dù không có phân tâm, nhưng chỉ một thoáng chần chờ cũng đủ để kiếm khách tìm được cơ hội, hơn nữa còn là kiếm khách cấp bậc như Lâm Nhất.  Bá Kiếm - Bôn Lôi Trảm Điện!  Hơn mười tàn ảnh bị chưởng của nàng ta hút đến lập tức xếp chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đó, kiếm ý ầm ầm nổ tung.  Loảng xoảng!Trong một nhịp thở, một chưởng cô đọng lực hút khủng bố của nàng ta đã sụp đổ, cùng lúc đó, Lâm Nhất xuất hiện với sắc mặt lạnh lùng, hắn xoay cổ tay một cái, hơn mười luồng điện quang dài đến trăm trượng hội tụ lại một chỗ, đánh thẳng lên trời.  Xoẹt…! Xoẹt…! Xoẹt…!  Tầng mây cuồn cuộn trên vòng trời bỗng chốc bị xé toạc như một tấm vải, ý chí Vân của Khương Tử Diệp tan tác, không ngừng sụp đổ.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Lâm Nhất vẫn luôn tỉnh táo một cách đáng sợ, dường như kiếm của hắn vĩnh viễn không phạm sai lầm vậy.  “May mắn mà thôi!”  Lâm Nhất bình tĩnh nói.  Khương Tử Diệp cười nói: “Cho tới bây giờ, trong Quần Long Thịnh Yến không có cái gọi là may mắn. Nhưng thôi, nhiều lời vô ích, bắt đầu đi. Ta biết trận này ta khó mà thắng được, nhưng sẽ không như vậy mà từ bỏ”.  Ánh mắt nàng ta một lần nữa bắn ra hào quang, khí chất mạnh mẽ, bậc cân quắc bất nhượng tu mi, tự tin mà chấp nhất.  Dứt lời, nàng ta lập tức thúc giục ý chí Vân, duỗi một bàn tay ra chộp về phía Lâm Nhất.  Ầm!  Tầng mây trên vòm trời xoay tròn, lực hút do chưởng mang đánh xuống được ý chí Vân phụ trợ càng thêm đáng sợ, không bị đảo ngược, mặt đất dường như bị xé rách.  Thất Huyền Bộ, người đi để lại bóng ảnh!  Lâm Nhất không chút hoang mang, thi triển Thất Huyền Bộ né tránh. Tàn ảnh trên đài Thăng Long lập tức xếp chồng lên nhau, thật thật giả giả, khó mà phân biệt. Những tàn ảnh này vốn có hình thái cùng sắc mặt hoàn toàn khác biệt, sau khi Lâm Nhất thăng cấp lên Bán Bộ Thiên Phách, hắn đã dùng chân nguyên mạnh mẽ rót vào khiến chúng càng khó phân biệt hơn.  Cùng lúc đó, Táng Hoa của hắn ra khỏi vỏ, một luồng kiếm quang thình lình đâm về phía đối phương.  Răng rắc!  Sắc mặt Khương Tử Diệp không đổi, duỗi một ngón tay ra, chuẩn xác điểm vào kiếm khí có phần xảo trá kia.  Tuy kiếm khí nát, nhưng Khương Tử Diệp lại nhíu chặt mày, vô số tàn ảnh bị lực hút của chưởng kéo đến, thật thật giả giả, mỗi một tàn ảnh đều tràn ngập kiếm ý của Lâm Nhất, cứ như là bản thể của hắn vậy.  Nàng ta không xác định được Lâm Nhất có nhân cơ hội trà trộn trong đó hay không, nhưng lại không dám phân tâm tìm kiếm Lâm Nhất ở hướng khác.  Đối với kiếm khách thì chỉ cần một mảy may phân tâm mà thôi cũng sẽ bị hắn ta bắt lấy cơ hội.  Tuy nhiên, có lẽ Khương Tử Diệp đã quên, dù không có phân tâm, nhưng chỉ một thoáng chần chờ cũng đủ để kiếm khách tìm được cơ hội, hơn nữa còn là kiếm khách cấp bậc như Lâm Nhất.  Bá Kiếm - Bôn Lôi Trảm Điện!  Hơn mười tàn ảnh bị chưởng của nàng ta hút đến lập tức xếp chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đó, kiếm ý ầm ầm nổ tung.  Loảng xoảng!Trong một nhịp thở, một chưởng cô đọng lực hút khủng bố của nàng ta đã sụp đổ, cùng lúc đó, Lâm Nhất xuất hiện với sắc mặt lạnh lùng, hắn xoay cổ tay một cái, hơn mười luồng điện quang dài đến trăm trượng hội tụ lại một chỗ, đánh thẳng lên trời.  Xoẹt…! Xoẹt…! Xoẹt…!  Tầng mây cuồn cuộn trên vòng trời bỗng chốc bị xé toạc như một tấm vải, ý chí Vân của Khương Tử Diệp tan tác, không ngừng sụp đổ.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Lâm Nhất vẫn luôn tỉnh táo một cách đáng sợ, dường như kiếm của hắn vĩnh viễn không phạm sai lầm vậy.  “May mắn mà thôi!”  Lâm Nhất bình tĩnh nói.  Khương Tử Diệp cười nói: “Cho tới bây giờ, trong Quần Long Thịnh Yến không có cái gọi là may mắn. Nhưng thôi, nhiều lời vô ích, bắt đầu đi. Ta biết trận này ta khó mà thắng được, nhưng sẽ không như vậy mà từ bỏ”.  Ánh mắt nàng ta một lần nữa bắn ra hào quang, khí chất mạnh mẽ, bậc cân quắc bất nhượng tu mi, tự tin mà chấp nhất.  Dứt lời, nàng ta lập tức thúc giục ý chí Vân, duỗi một bàn tay ra chộp về phía Lâm Nhất.  Ầm!  Tầng mây trên vòm trời xoay tròn, lực hút do chưởng mang đánh xuống được ý chí Vân phụ trợ càng thêm đáng sợ, không bị đảo ngược, mặt đất dường như bị xé rách.  Thất Huyền Bộ, người đi để lại bóng ảnh!  Lâm Nhất không chút hoang mang, thi triển Thất Huyền Bộ né tránh. Tàn ảnh trên đài Thăng Long lập tức xếp chồng lên nhau, thật thật giả giả, khó mà phân biệt. Những tàn ảnh này vốn có hình thái cùng sắc mặt hoàn toàn khác biệt, sau khi Lâm Nhất thăng cấp lên Bán Bộ Thiên Phách, hắn đã dùng chân nguyên mạnh mẽ rót vào khiến chúng càng khó phân biệt hơn.  Cùng lúc đó, Táng Hoa của hắn ra khỏi vỏ, một luồng kiếm quang thình lình đâm về phía đối phương.  Răng rắc!  Sắc mặt Khương Tử Diệp không đổi, duỗi một ngón tay ra, chuẩn xác điểm vào kiếm khí có phần xảo trá kia.  Tuy kiếm khí nát, nhưng Khương Tử Diệp lại nhíu chặt mày, vô số tàn ảnh bị lực hút của chưởng kéo đến, thật thật giả giả, mỗi một tàn ảnh đều tràn ngập kiếm ý của Lâm Nhất, cứ như là bản thể của hắn vậy.  Nàng ta không xác định được Lâm Nhất có nhân cơ hội trà trộn trong đó hay không, nhưng lại không dám phân tâm tìm kiếm Lâm Nhất ở hướng khác.  Đối với kiếm khách thì chỉ cần một mảy may phân tâm mà thôi cũng sẽ bị hắn ta bắt lấy cơ hội.  Tuy nhiên, có lẽ Khương Tử Diệp đã quên, dù không có phân tâm, nhưng chỉ một thoáng chần chờ cũng đủ để kiếm khách tìm được cơ hội, hơn nữa còn là kiếm khách cấp bậc như Lâm Nhất.  Bá Kiếm - Bôn Lôi Trảm Điện!  Hơn mười tàn ảnh bị chưởng của nàng ta hút đến lập tức xếp chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đó, kiếm ý ầm ầm nổ tung.  Loảng xoảng!Trong một nhịp thở, một chưởng cô đọng lực hút khủng bố của nàng ta đã sụp đổ, cùng lúc đó, Lâm Nhất xuất hiện với sắc mặt lạnh lùng, hắn xoay cổ tay một cái, hơn mười luồng điện quang dài đến trăm trượng hội tụ lại một chỗ, đánh thẳng lên trời.  Xoẹt…! Xoẹt…! Xoẹt…!  Tầng mây cuồn cuộn trên vòng trời bỗng chốc bị xé toạc như một tấm vải, ý chí Vân của Khương Tử Diệp tan tác, không ngừng sụp đổ.  

Chương 2948