“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2949
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thình lình, tầm mắt Lâm Nhất đã bị lụa trắng bao phủ, trên dưới trái phải trước sau, toàn là lụa trắng phấp phới và đan xen vào nhau, đồng loạt vây lấy hắn với tốc độ tia chớp. Lâm Nhất không chút hoang mang, hắn liên tục tháo chạy về phía trước, trong quá trình đó, kiếm quang không ngừng vung lên. Kiếm của hắn nhìn thì chậm nhưng thực chất lại rất nhanh, mỗi một kiếm vung lên, dễ dàng xé toạc một dải lụa trắng. Chỉ trong hai ba nhịp thở, những dải lụa trắng trông có vẻ khó chơi kia đã bị chém thành vô số mảnh vụn. “Thiên Hoang Phá Vân Chưởng!”, nhân cơ hội đó, Khương Tử Diệp liền thi triển sát chiêu. Ầm! Trên chín tầng trời, lập tức có một thạch chưởng cực kỳ to lớn mang theo khí thế tựa như dời núi lấp sông ầm ầm đánh xuống. “Bá Kiếm – Hoành Đoạn Thái A”. Lâm Nhất vẫn không dừng bước, hắn vừa tiến lên vừa dùng Táng Hoa vẽ ra một luồng kiếm quang tròn vành vạnh như ánh trăng. Răng rắc! Khoảnh khắc kiếm quang khép lại thành vầng trăng tròn, thạch chưởng đang đánh xuống trực tiếp bị tước bỏ một nữa, còn chưa rơi xuống đã hoàn toàn sụp đổ. Khương Tử Diệp tái mặt, tiếp tục lui về sau, lẩm bẩm: “Mây tụ mây tán, tụ tán vô thường”. Xoạt! Ngay lúc đó, thân hình nàng ta hệt như mây bắt đầu tản ra, trở nên mờ ảo bất định, không cách nào xác định được hơi thở, nhưng Lâm Nhất vẫn tiếp tục tiến lên trước. Bá Kiếm – Huyết Trấn Sơn Hà! Lâm Nhất bay lên trời, áp một kiếm xuống. Ầm ầm! Một kiếm này từ trên trời rơi xuống, không dùng lưỡi kiếm bổ xuống, mà thân kiếm vắt ngang giữa không trung bắn ra vô tận huyết quang từ từ đè xuống. Rống! Thân kiếm đặt ngang như một cây cầu, trên cầu huyết quang ngập trời, hư ảnh Thương Long trăm trượng đắm mình trong đó, hệt như một ngọn núi cao áp xuống. Xoẹt xoẹt xoẹt! Trong quá trình đó, không khí lên tục bị ép chặt và cô đọng, Khương Tử Diệp mờ ảo bất định không ngừng bị đè ép, bóng dáng có phần mờ mịt dần dần trở nên rõ ràng. Phụt! Khi một kiếm kia hoàn toàn ép xuống, Khương Tử Diệp phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị chấn bay đến rìa lôi đài. Nàng ta ho một trận dữ dội, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ khó phát giác, vừa rồi, trong một khoảnh khắc, nàng ta tưởng rằng mình đã bị ép thành thịt nát rồi. Dưới sức ép của kiếm uy Thương Long, cả người hoàn toàn mất khống chế, thế nhưng ngay khi xương cốt sắp bị nghiền nát, nàng ta đã bị chấn bay ra ngoài. Khương Tử Diệp cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, đây mới là dạo một vòng Quỷ Môn Quan chân chính.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thình lình, tầm mắt Lâm Nhất đã bị lụa trắng bao phủ, trên dưới trái phải trước sau, toàn là lụa trắng phấp phới và đan xen vào nhau, đồng loạt vây lấy hắn với tốc độ tia chớp. Lâm Nhất không chút hoang mang, hắn liên tục tháo chạy về phía trước, trong quá trình đó, kiếm quang không ngừng vung lên. Kiếm của hắn nhìn thì chậm nhưng thực chất lại rất nhanh, mỗi một kiếm vung lên, dễ dàng xé toạc một dải lụa trắng. Chỉ trong hai ba nhịp thở, những dải lụa trắng trông có vẻ khó chơi kia đã bị chém thành vô số mảnh vụn. “Thiên Hoang Phá Vân Chưởng!”, nhân cơ hội đó, Khương Tử Diệp liền thi triển sát chiêu. Ầm! Trên chín tầng trời, lập tức có một thạch chưởng cực kỳ to lớn mang theo khí thế tựa như dời núi lấp sông ầm ầm đánh xuống. “Bá Kiếm – Hoành Đoạn Thái A”. Lâm Nhất vẫn không dừng bước, hắn vừa tiến lên vừa dùng Táng Hoa vẽ ra một luồng kiếm quang tròn vành vạnh như ánh trăng. Răng rắc! Khoảnh khắc kiếm quang khép lại thành vầng trăng tròn, thạch chưởng đang đánh xuống trực tiếp bị tước bỏ một nữa, còn chưa rơi xuống đã hoàn toàn sụp đổ. Khương Tử Diệp tái mặt, tiếp tục lui về sau, lẩm bẩm: “Mây tụ mây tán, tụ tán vô thường”. Xoạt! Ngay lúc đó, thân hình nàng ta hệt như mây bắt đầu tản ra, trở nên mờ ảo bất định, không cách nào xác định được hơi thở, nhưng Lâm Nhất vẫn tiếp tục tiến lên trước. Bá Kiếm – Huyết Trấn Sơn Hà! Lâm Nhất bay lên trời, áp một kiếm xuống. Ầm ầm! Một kiếm này từ trên trời rơi xuống, không dùng lưỡi kiếm bổ xuống, mà thân kiếm vắt ngang giữa không trung bắn ra vô tận huyết quang từ từ đè xuống. Rống! Thân kiếm đặt ngang như một cây cầu, trên cầu huyết quang ngập trời, hư ảnh Thương Long trăm trượng đắm mình trong đó, hệt như một ngọn núi cao áp xuống. Xoẹt xoẹt xoẹt! Trong quá trình đó, không khí lên tục bị ép chặt và cô đọng, Khương Tử Diệp mờ ảo bất định không ngừng bị đè ép, bóng dáng có phần mờ mịt dần dần trở nên rõ ràng. Phụt! Khi một kiếm kia hoàn toàn ép xuống, Khương Tử Diệp phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị chấn bay đến rìa lôi đài. Nàng ta ho một trận dữ dội, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ khó phát giác, vừa rồi, trong một khoảnh khắc, nàng ta tưởng rằng mình đã bị ép thành thịt nát rồi. Dưới sức ép của kiếm uy Thương Long, cả người hoàn toàn mất khống chế, thế nhưng ngay khi xương cốt sắp bị nghiền nát, nàng ta đã bị chấn bay ra ngoài. Khương Tử Diệp cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, đây mới là dạo một vòng Quỷ Môn Quan chân chính.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thình lình, tầm mắt Lâm Nhất đã bị lụa trắng bao phủ, trên dưới trái phải trước sau, toàn là lụa trắng phấp phới và đan xen vào nhau, đồng loạt vây lấy hắn với tốc độ tia chớp. Lâm Nhất không chút hoang mang, hắn liên tục tháo chạy về phía trước, trong quá trình đó, kiếm quang không ngừng vung lên. Kiếm của hắn nhìn thì chậm nhưng thực chất lại rất nhanh, mỗi một kiếm vung lên, dễ dàng xé toạc một dải lụa trắng. Chỉ trong hai ba nhịp thở, những dải lụa trắng trông có vẻ khó chơi kia đã bị chém thành vô số mảnh vụn. “Thiên Hoang Phá Vân Chưởng!”, nhân cơ hội đó, Khương Tử Diệp liền thi triển sát chiêu. Ầm! Trên chín tầng trời, lập tức có một thạch chưởng cực kỳ to lớn mang theo khí thế tựa như dời núi lấp sông ầm ầm đánh xuống. “Bá Kiếm – Hoành Đoạn Thái A”. Lâm Nhất vẫn không dừng bước, hắn vừa tiến lên vừa dùng Táng Hoa vẽ ra một luồng kiếm quang tròn vành vạnh như ánh trăng. Răng rắc! Khoảnh khắc kiếm quang khép lại thành vầng trăng tròn, thạch chưởng đang đánh xuống trực tiếp bị tước bỏ một nữa, còn chưa rơi xuống đã hoàn toàn sụp đổ. Khương Tử Diệp tái mặt, tiếp tục lui về sau, lẩm bẩm: “Mây tụ mây tán, tụ tán vô thường”. Xoạt! Ngay lúc đó, thân hình nàng ta hệt như mây bắt đầu tản ra, trở nên mờ ảo bất định, không cách nào xác định được hơi thở, nhưng Lâm Nhất vẫn tiếp tục tiến lên trước. Bá Kiếm – Huyết Trấn Sơn Hà! Lâm Nhất bay lên trời, áp một kiếm xuống. Ầm ầm! Một kiếm này từ trên trời rơi xuống, không dùng lưỡi kiếm bổ xuống, mà thân kiếm vắt ngang giữa không trung bắn ra vô tận huyết quang từ từ đè xuống. Rống! Thân kiếm đặt ngang như một cây cầu, trên cầu huyết quang ngập trời, hư ảnh Thương Long trăm trượng đắm mình trong đó, hệt như một ngọn núi cao áp xuống. Xoẹt xoẹt xoẹt! Trong quá trình đó, không khí lên tục bị ép chặt và cô đọng, Khương Tử Diệp mờ ảo bất định không ngừng bị đè ép, bóng dáng có phần mờ mịt dần dần trở nên rõ ràng. Phụt! Khi một kiếm kia hoàn toàn ép xuống, Khương Tử Diệp phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị chấn bay đến rìa lôi đài. Nàng ta ho một trận dữ dội, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ khó phát giác, vừa rồi, trong một khoảnh khắc, nàng ta tưởng rằng mình đã bị ép thành thịt nát rồi. Dưới sức ép của kiếm uy Thương Long, cả người hoàn toàn mất khống chế, thế nhưng ngay khi xương cốt sắp bị nghiền nát, nàng ta đã bị chấn bay ra ngoài. Khương Tử Diệp cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, đây mới là dạo một vòng Quỷ Môn Quan chân chính.