“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2950

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ngươi thắng!”, nàng ta thở dài, giờ xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, người này thắng Viêm Long Tử không dựa vào bất kỳ may mắn nào.  Chỉ khi chính thức đối mặt với hắn mới hiểu được hắn có bao nhiêu đáng sợ, Lâm Nhất khủng bố hơn nhiều so với sức tưởng tượng của mọi người.  “Đa tạ!”  Khương Tử Diệp nhận thua, Lâm Nhất liền tra kiếm vào vỏ, chắp tay nói.  Sau khi cắn nuốt hết một nửa khí Huyền Hoàng của đối phương, Long Ảnh chí tôn thuộc về Lâm Nhất càng thêm sáng chói, hào quang kia gần như sắp cô đọng thành thực chất.  Lâm Nhất chiến thắng hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng quá trình chiến thắng lại có chút ngoài ý muốn. Kiếm pháp của hắn thật đáng sợ, ngay khoảnh khắc bắt được cơ hội, hắn đã không cho Khương Tử Diệp có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.  Từ đầu đến cuối, Khương Tử Diệp luôn bị động phòng thủ, mà bước chân của Lâm Nhất vẫn tiến về phía trước, mãi cho đến khi chiến thắng vẫn không dừng lại.  Có thể nhận thấy rõ rằng tất cả sát chiêu của Khương Tử Diệp đều bị buộc phải thi triển vội vàng để phòng thủ, cho nên uy lực không thể đạt đến đỉnh phong, còn kém một mảng lớn.  Không phải nàng ta không muốn thi triển sát chiêu đỉnh phong, mà là không cách nào làm được.  Đối mặt với kiếm pháp của Lâm Nhất, một thân thực lực của nàng ta đại khái không phát huy được đến năm phần, bại một cách cực kỳ bất đắc dĩ.  “Dường như tu vi tăng lên đã khiến Bá Kiếm của Lâm Nhất càng thêm ung dung, quả thật là mây trôi nước chảy, cảnh đẹp ý vui”.  “Dù sao thì mỗi một thức của Bá Kiếm đều là sát chiêu, tiêu hao quá nhiều, thế nên thăng cấp Bán Bộ Thiên Phách, tất nhiên uy lực của nó sẽ như nước lên thuyền lên”.  “Khó trách hắn thắng được Viêm Long Tử, kiếm của Lâm Nhất quả thật quá lãnh tĩnh, không hề có một chút sai lầm nào”.  Nhìn Long Ảnh chí tôn sáng chói mắt kia, dưới đài vang lên tiếng bàn tán xôn xao, mọi người đều lộ vẻ bùi ngùi. Lâm Nhất đúng là đã quật khởi đến cùng, việc này khiến tất cả cảm thấy khiếp sợ không thôi.  Tuy rằng thực lực của hắn đột phá không hề khoa trương như Phương Hàn Lạc, nhưng mọi người có thể cảm nhận rất rõ tạo nghệ kiếm đạo của hắn không ngừng tinh tiến sau vô số trận đại chiến, đến hiện tại, chỉ riêng kiếm uy Thương Long cũng đủ khiến quần chúng được mở rộng tầm mắt.“Đại sư huynh, tên nhóc này khá là lợi hại, tạo nghệ kiếm đạo của hắn thật sự có vài phần bản lĩnh”.  Tử Nguyệt Động Thiên có không ít đệ tử có mắt nhìn, bọn họ đều lộ vẻ nghiêm túc, khi nhắc đến Lâm Nhất rõ ràng người này dùng là “tạo nghệ kiếm đạo” chứ không phải “kiếm pháp”.  Hai cái này nhìn thì có vẻ tương đồng, nhưng lại hoàn toàn bất đồng. Người có tạo nghệ kiếm đạo tất nhiên mạnh hơn người giỏi về kiếm pháp, kiếm pháp mạnh thực chất chỉ là ỷ vào uy lực vốn có của kiếm pháp để cậy mạnh mà thôi.  Hiển nhiên, Lâm Nhất thuộc về người phía trước, dù không là Bá Kiếm thì bất kỳ kiếm pháp nào trong tay hắn cũng không thể yếu được. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ngươi thắng!”, nàng ta thở dài, giờ xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, người này thắng Viêm Long Tử không dựa vào bất kỳ may mắn nào.  Chỉ khi chính thức đối mặt với hắn mới hiểu được hắn có bao nhiêu đáng sợ, Lâm Nhất khủng bố hơn nhiều so với sức tưởng tượng của mọi người.  “Đa tạ!”  Khương Tử Diệp nhận thua, Lâm Nhất liền tra kiếm vào vỏ, chắp tay nói.  Sau khi cắn nuốt hết một nửa khí Huyền Hoàng của đối phương, Long Ảnh chí tôn thuộc về Lâm Nhất càng thêm sáng chói, hào quang kia gần như sắp cô đọng thành thực chất.  Lâm Nhất chiến thắng hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng quá trình chiến thắng lại có chút ngoài ý muốn. Kiếm pháp của hắn thật đáng sợ, ngay khoảnh khắc bắt được cơ hội, hắn đã không cho Khương Tử Diệp có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.  Từ đầu đến cuối, Khương Tử Diệp luôn bị động phòng thủ, mà bước chân của Lâm Nhất vẫn tiến về phía trước, mãi cho đến khi chiến thắng vẫn không dừng lại.  Có thể nhận thấy rõ rằng tất cả sát chiêu của Khương Tử Diệp đều bị buộc phải thi triển vội vàng để phòng thủ, cho nên uy lực không thể đạt đến đỉnh phong, còn kém một mảng lớn.  Không phải nàng ta không muốn thi triển sát chiêu đỉnh phong, mà là không cách nào làm được.  Đối mặt với kiếm pháp của Lâm Nhất, một thân thực lực của nàng ta đại khái không phát huy được đến năm phần, bại một cách cực kỳ bất đắc dĩ.  “Dường như tu vi tăng lên đã khiến Bá Kiếm của Lâm Nhất càng thêm ung dung, quả thật là mây trôi nước chảy, cảnh đẹp ý vui”.  “Dù sao thì mỗi một thức của Bá Kiếm đều là sát chiêu, tiêu hao quá nhiều, thế nên thăng cấp Bán Bộ Thiên Phách, tất nhiên uy lực của nó sẽ như nước lên thuyền lên”.  “Khó trách hắn thắng được Viêm Long Tử, kiếm của Lâm Nhất quả thật quá lãnh tĩnh, không hề có một chút sai lầm nào”.  Nhìn Long Ảnh chí tôn sáng chói mắt kia, dưới đài vang lên tiếng bàn tán xôn xao, mọi người đều lộ vẻ bùi ngùi. Lâm Nhất đúng là đã quật khởi đến cùng, việc này khiến tất cả cảm thấy khiếp sợ không thôi.  Tuy rằng thực lực của hắn đột phá không hề khoa trương như Phương Hàn Lạc, nhưng mọi người có thể cảm nhận rất rõ tạo nghệ kiếm đạo của hắn không ngừng tinh tiến sau vô số trận đại chiến, đến hiện tại, chỉ riêng kiếm uy Thương Long cũng đủ khiến quần chúng được mở rộng tầm mắt.“Đại sư huynh, tên nhóc này khá là lợi hại, tạo nghệ kiếm đạo của hắn thật sự có vài phần bản lĩnh”.  Tử Nguyệt Động Thiên có không ít đệ tử có mắt nhìn, bọn họ đều lộ vẻ nghiêm túc, khi nhắc đến Lâm Nhất rõ ràng người này dùng là “tạo nghệ kiếm đạo” chứ không phải “kiếm pháp”.  Hai cái này nhìn thì có vẻ tương đồng, nhưng lại hoàn toàn bất đồng. Người có tạo nghệ kiếm đạo tất nhiên mạnh hơn người giỏi về kiếm pháp, kiếm pháp mạnh thực chất chỉ là ỷ vào uy lực vốn có của kiếm pháp để cậy mạnh mà thôi.  Hiển nhiên, Lâm Nhất thuộc về người phía trước, dù không là Bá Kiếm thì bất kỳ kiếm pháp nào trong tay hắn cũng không thể yếu được. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Ngươi thắng!”, nàng ta thở dài, giờ xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, người này thắng Viêm Long Tử không dựa vào bất kỳ may mắn nào.  Chỉ khi chính thức đối mặt với hắn mới hiểu được hắn có bao nhiêu đáng sợ, Lâm Nhất khủng bố hơn nhiều so với sức tưởng tượng của mọi người.  “Đa tạ!”  Khương Tử Diệp nhận thua, Lâm Nhất liền tra kiếm vào vỏ, chắp tay nói.  Sau khi cắn nuốt hết một nửa khí Huyền Hoàng của đối phương, Long Ảnh chí tôn thuộc về Lâm Nhất càng thêm sáng chói, hào quang kia gần như sắp cô đọng thành thực chất.  Lâm Nhất chiến thắng hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng quá trình chiến thắng lại có chút ngoài ý muốn. Kiếm pháp của hắn thật đáng sợ, ngay khoảnh khắc bắt được cơ hội, hắn đã không cho Khương Tử Diệp có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.  Từ đầu đến cuối, Khương Tử Diệp luôn bị động phòng thủ, mà bước chân của Lâm Nhất vẫn tiến về phía trước, mãi cho đến khi chiến thắng vẫn không dừng lại.  Có thể nhận thấy rõ rằng tất cả sát chiêu của Khương Tử Diệp đều bị buộc phải thi triển vội vàng để phòng thủ, cho nên uy lực không thể đạt đến đỉnh phong, còn kém một mảng lớn.  Không phải nàng ta không muốn thi triển sát chiêu đỉnh phong, mà là không cách nào làm được.  Đối mặt với kiếm pháp của Lâm Nhất, một thân thực lực của nàng ta đại khái không phát huy được đến năm phần, bại một cách cực kỳ bất đắc dĩ.  “Dường như tu vi tăng lên đã khiến Bá Kiếm của Lâm Nhất càng thêm ung dung, quả thật là mây trôi nước chảy, cảnh đẹp ý vui”.  “Dù sao thì mỗi một thức của Bá Kiếm đều là sát chiêu, tiêu hao quá nhiều, thế nên thăng cấp Bán Bộ Thiên Phách, tất nhiên uy lực của nó sẽ như nước lên thuyền lên”.  “Khó trách hắn thắng được Viêm Long Tử, kiếm của Lâm Nhất quả thật quá lãnh tĩnh, không hề có một chút sai lầm nào”.  Nhìn Long Ảnh chí tôn sáng chói mắt kia, dưới đài vang lên tiếng bàn tán xôn xao, mọi người đều lộ vẻ bùi ngùi. Lâm Nhất đúng là đã quật khởi đến cùng, việc này khiến tất cả cảm thấy khiếp sợ không thôi.  Tuy rằng thực lực của hắn đột phá không hề khoa trương như Phương Hàn Lạc, nhưng mọi người có thể cảm nhận rất rõ tạo nghệ kiếm đạo của hắn không ngừng tinh tiến sau vô số trận đại chiến, đến hiện tại, chỉ riêng kiếm uy Thương Long cũng đủ khiến quần chúng được mở rộng tầm mắt.“Đại sư huynh, tên nhóc này khá là lợi hại, tạo nghệ kiếm đạo của hắn thật sự có vài phần bản lĩnh”.  Tử Nguyệt Động Thiên có không ít đệ tử có mắt nhìn, bọn họ đều lộ vẻ nghiêm túc, khi nhắc đến Lâm Nhất rõ ràng người này dùng là “tạo nghệ kiếm đạo” chứ không phải “kiếm pháp”.  Hai cái này nhìn thì có vẻ tương đồng, nhưng lại hoàn toàn bất đồng. Người có tạo nghệ kiếm đạo tất nhiên mạnh hơn người giỏi về kiếm pháp, kiếm pháp mạnh thực chất chỉ là ỷ vào uy lực vốn có của kiếm pháp để cậy mạnh mà thôi.  Hiển nhiên, Lâm Nhất thuộc về người phía trước, dù không là Bá Kiếm thì bất kỳ kiếm pháp nào trong tay hắn cũng không thể yếu được. 

Chương 2950