“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2953
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Quá mạnh mẽ, ngựa đen tân tú trước mặt hắn ta vốn không cùng một đẳng cấp”. Ngay cả những tuyển thủ khác trong bảng 10 cũng đều lộ vẻ khiếp sợ không thôi, ánh mắt lóe lên tia bàng hoàng. “Phệ Hồn!” Chúc Thanh Sơn không quá hoảng sợ, khoảnh khắc rơi xuống đất, hắn ta lập tức duỗi tay bổ ra một đao. Thoáng chốc, hơn chín mươi luồng quang ảnh u ám tràn ra ngoài theo đao ý của hắn ta. Ánh đao xếp chồng lên nhau, diễn hóa thành ác quỷ lẳng lặng nhào đến, đồng thời, thân đao cũng phát ra ánh sáng đen cực kỳ chói mắt. Giữa trời đất, ngoài ác quỷ lẳng lặng bổ nhào đến, chỉ còn ánh đao đủ sức chấn động lòng người kia. “Có chút bản lĩnh!”, ánh mắt Vũ Hạo Thiên chợt lóe sáng, lộ vẻ hứng thú. Một đao kia khá là kỳ quái, đao quang diễn hóa thành ác quỷ, theo sau đó lại là ánh đao màu đen, cả hai gần như cùng một lúc hiện thân. Nếu quá mức chú ý sẽ dễ dàng bị hấp dẫn bởi ánh đao rung động lòng người kia mà quên mất ác quỷ thật ra đã nhào vào cơ thể mình. Đáng tiếc, đối thủ của hắn ta là Vũ Hạo Thiên. Người thanh niên kia vẫn không có bất kỳ động tác nào, từng sợi khói đen từ lỗ chân lông hắn ta tuôn ra, đao ý Quỷ Sát của Chúc Thanh Sơn vốn đã thẩm thấu vào cứ thế bị hóa giải một cách hời hợt. Chúc Thanh Sơn đang bay vọt đến không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. “Lại đến!”, Vũ Hạo Thiên duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy ánh đao đang đánh tới rồi hất tay một cái, trực tiếp ném Chúc Thanh Sơn ra ngoài. Một đao kia vốn là ngụy trang, nên hai ngón tay hắn ta dễ dàng tiếp được, thật ra thì nó cũng không khoa trương như trong tưởng tượng của mọi người. Dù vậy, vẫn đủ sức tạo thành lực tác động cực lớn trong suy nghĩ của quần chúng vây xem, trước mắt, Vũ Hạo Thiên hệt như một vị Vương đang đứng chắp tay giữa trời đất, duy ngã độc tôn, ngay cả thiên địa cũng bị hắn ta giẫm dưới chân một cách nhẹ nhàng. “Phệ Huyết!” Bên dưới mặt nạ quỷ, sắc mặt Chúc Thanh Sơn vô cùng dữ tợn, hắn ta lại bổ ra một đao, đao quang huyễn hóa thành vô số sợi chỉ đen, như một đám sâu vừa dài vừa mảnh lúc nhúc bay về phía Vũ Hạo Thiên. Lại là chiêu này! Tại vị trí Càn Vân Tông, sắc mặt Bạch Lê Hiên thoáng thay đổi. Khi thấy chiêu này, hắn ta liền nhớ đến cảnh tượng khủng bố trước đó. Rõ ràng đã có chân nguyên hộ thể che chắn, nhưng đám… sâu đen kia vẫn dễ dàng cắn nuốt một phần mười huyết dịch của hắn ta, khiến hắn ta thất bại trong khoảnh khắc. “Quyền Bá Sơn Hà!” Lần đầu tiên Vũ Hạo Thiên nghiêm mặt, quần áo của hắn ta không gió mà bay, thức thứ hai của Bá Quyền được tung ra. Ầm! Ở khoảng cách cách Vũ Hạo Thiên tầm 10 mét, toàn bộ sâu đen bỗng nhiên dừng lại, đối mặt với quyền phong không cách nào xuyên thấu được. Ầm! Một khắc sau, đám… sâu đen kia nổ tung, trực tiếp bị nghiền thành bột phấn. Vũ Hạo Thiên không hề có ý định thăm dò chiêu thức này, mà lựa chọn tiêu diệt nguy hiểm ngay bên ngoài cơ thể, dùng sức mạnh tuyệt đối để trấn áp. Tạch...! Tạch...! Tạch...! Tạch...!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Quá mạnh mẽ, ngựa đen tân tú trước mặt hắn ta vốn không cùng một đẳng cấp”. Ngay cả những tuyển thủ khác trong bảng 10 cũng đều lộ vẻ khiếp sợ không thôi, ánh mắt lóe lên tia bàng hoàng. “Phệ Hồn!” Chúc Thanh Sơn không quá hoảng sợ, khoảnh khắc rơi xuống đất, hắn ta lập tức duỗi tay bổ ra một đao. Thoáng chốc, hơn chín mươi luồng quang ảnh u ám tràn ra ngoài theo đao ý của hắn ta. Ánh đao xếp chồng lên nhau, diễn hóa thành ác quỷ lẳng lặng nhào đến, đồng thời, thân đao cũng phát ra ánh sáng đen cực kỳ chói mắt. Giữa trời đất, ngoài ác quỷ lẳng lặng bổ nhào đến, chỉ còn ánh đao đủ sức chấn động lòng người kia. “Có chút bản lĩnh!”, ánh mắt Vũ Hạo Thiên chợt lóe sáng, lộ vẻ hứng thú. Một đao kia khá là kỳ quái, đao quang diễn hóa thành ác quỷ, theo sau đó lại là ánh đao màu đen, cả hai gần như cùng một lúc hiện thân. Nếu quá mức chú ý sẽ dễ dàng bị hấp dẫn bởi ánh đao rung động lòng người kia mà quên mất ác quỷ thật ra đã nhào vào cơ thể mình. Đáng tiếc, đối thủ của hắn ta là Vũ Hạo Thiên. Người thanh niên kia vẫn không có bất kỳ động tác nào, từng sợi khói đen từ lỗ chân lông hắn ta tuôn ra, đao ý Quỷ Sát của Chúc Thanh Sơn vốn đã thẩm thấu vào cứ thế bị hóa giải một cách hời hợt. Chúc Thanh Sơn đang bay vọt đến không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. “Lại đến!”, Vũ Hạo Thiên duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy ánh đao đang đánh tới rồi hất tay một cái, trực tiếp ném Chúc Thanh Sơn ra ngoài. Một đao kia vốn là ngụy trang, nên hai ngón tay hắn ta dễ dàng tiếp được, thật ra thì nó cũng không khoa trương như trong tưởng tượng của mọi người. Dù vậy, vẫn đủ sức tạo thành lực tác động cực lớn trong suy nghĩ của quần chúng vây xem, trước mắt, Vũ Hạo Thiên hệt như một vị Vương đang đứng chắp tay giữa trời đất, duy ngã độc tôn, ngay cả thiên địa cũng bị hắn ta giẫm dưới chân một cách nhẹ nhàng. “Phệ Huyết!” Bên dưới mặt nạ quỷ, sắc mặt Chúc Thanh Sơn vô cùng dữ tợn, hắn ta lại bổ ra một đao, đao quang huyễn hóa thành vô số sợi chỉ đen, như một đám sâu vừa dài vừa mảnh lúc nhúc bay về phía Vũ Hạo Thiên. Lại là chiêu này! Tại vị trí Càn Vân Tông, sắc mặt Bạch Lê Hiên thoáng thay đổi. Khi thấy chiêu này, hắn ta liền nhớ đến cảnh tượng khủng bố trước đó. Rõ ràng đã có chân nguyên hộ thể che chắn, nhưng đám… sâu đen kia vẫn dễ dàng cắn nuốt một phần mười huyết dịch của hắn ta, khiến hắn ta thất bại trong khoảnh khắc. “Quyền Bá Sơn Hà!” Lần đầu tiên Vũ Hạo Thiên nghiêm mặt, quần áo của hắn ta không gió mà bay, thức thứ hai của Bá Quyền được tung ra. Ầm! Ở khoảng cách cách Vũ Hạo Thiên tầm 10 mét, toàn bộ sâu đen bỗng nhiên dừng lại, đối mặt với quyền phong không cách nào xuyên thấu được. Ầm! Một khắc sau, đám… sâu đen kia nổ tung, trực tiếp bị nghiền thành bột phấn. Vũ Hạo Thiên không hề có ý định thăm dò chiêu thức này, mà lựa chọn tiêu diệt nguy hiểm ngay bên ngoài cơ thể, dùng sức mạnh tuyệt đối để trấn áp. Tạch...! Tạch...! Tạch...! Tạch...!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Quá mạnh mẽ, ngựa đen tân tú trước mặt hắn ta vốn không cùng một đẳng cấp”. Ngay cả những tuyển thủ khác trong bảng 10 cũng đều lộ vẻ khiếp sợ không thôi, ánh mắt lóe lên tia bàng hoàng. “Phệ Hồn!” Chúc Thanh Sơn không quá hoảng sợ, khoảnh khắc rơi xuống đất, hắn ta lập tức duỗi tay bổ ra một đao. Thoáng chốc, hơn chín mươi luồng quang ảnh u ám tràn ra ngoài theo đao ý của hắn ta. Ánh đao xếp chồng lên nhau, diễn hóa thành ác quỷ lẳng lặng nhào đến, đồng thời, thân đao cũng phát ra ánh sáng đen cực kỳ chói mắt. Giữa trời đất, ngoài ác quỷ lẳng lặng bổ nhào đến, chỉ còn ánh đao đủ sức chấn động lòng người kia. “Có chút bản lĩnh!”, ánh mắt Vũ Hạo Thiên chợt lóe sáng, lộ vẻ hứng thú. Một đao kia khá là kỳ quái, đao quang diễn hóa thành ác quỷ, theo sau đó lại là ánh đao màu đen, cả hai gần như cùng một lúc hiện thân. Nếu quá mức chú ý sẽ dễ dàng bị hấp dẫn bởi ánh đao rung động lòng người kia mà quên mất ác quỷ thật ra đã nhào vào cơ thể mình. Đáng tiếc, đối thủ của hắn ta là Vũ Hạo Thiên. Người thanh niên kia vẫn không có bất kỳ động tác nào, từng sợi khói đen từ lỗ chân lông hắn ta tuôn ra, đao ý Quỷ Sát của Chúc Thanh Sơn vốn đã thẩm thấu vào cứ thế bị hóa giải một cách hời hợt. Chúc Thanh Sơn đang bay vọt đến không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. “Lại đến!”, Vũ Hạo Thiên duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy ánh đao đang đánh tới rồi hất tay một cái, trực tiếp ném Chúc Thanh Sơn ra ngoài. Một đao kia vốn là ngụy trang, nên hai ngón tay hắn ta dễ dàng tiếp được, thật ra thì nó cũng không khoa trương như trong tưởng tượng của mọi người. Dù vậy, vẫn đủ sức tạo thành lực tác động cực lớn trong suy nghĩ của quần chúng vây xem, trước mắt, Vũ Hạo Thiên hệt như một vị Vương đang đứng chắp tay giữa trời đất, duy ngã độc tôn, ngay cả thiên địa cũng bị hắn ta giẫm dưới chân một cách nhẹ nhàng. “Phệ Huyết!” Bên dưới mặt nạ quỷ, sắc mặt Chúc Thanh Sơn vô cùng dữ tợn, hắn ta lại bổ ra một đao, đao quang huyễn hóa thành vô số sợi chỉ đen, như một đám sâu vừa dài vừa mảnh lúc nhúc bay về phía Vũ Hạo Thiên. Lại là chiêu này! Tại vị trí Càn Vân Tông, sắc mặt Bạch Lê Hiên thoáng thay đổi. Khi thấy chiêu này, hắn ta liền nhớ đến cảnh tượng khủng bố trước đó. Rõ ràng đã có chân nguyên hộ thể che chắn, nhưng đám… sâu đen kia vẫn dễ dàng cắn nuốt một phần mười huyết dịch của hắn ta, khiến hắn ta thất bại trong khoảnh khắc. “Quyền Bá Sơn Hà!” Lần đầu tiên Vũ Hạo Thiên nghiêm mặt, quần áo của hắn ta không gió mà bay, thức thứ hai của Bá Quyền được tung ra. Ầm! Ở khoảng cách cách Vũ Hạo Thiên tầm 10 mét, toàn bộ sâu đen bỗng nhiên dừng lại, đối mặt với quyền phong không cách nào xuyên thấu được. Ầm! Một khắc sau, đám… sâu đen kia nổ tung, trực tiếp bị nghiền thành bột phấn. Vũ Hạo Thiên không hề có ý định thăm dò chiêu thức này, mà lựa chọn tiêu diệt nguy hiểm ngay bên ngoài cơ thể, dùng sức mạnh tuyệt đối để trấn áp. Tạch...! Tạch...! Tạch...! Tạch...!