“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2954
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Ngươi đã thắng". Cả người Chúc Thanh Sơn đều có thương tích, hắn ta cũng không có ý định sẽ tiếp tục đấu nữa. Vũ Hạo Thiên nhún vai, thản nhiên nói: "Tiếc quá, ta thật sự rất muốn mở mang kiến thức chiêu đao cuối cùng mà ngươi luôn cất giấu. Có điều cũng chẳng sao, sau cùng vẫn chỉ là bại tướng, chắc cũng chẳng khiến ta thêm ngạc nhiên là bao. Quần Long thịnh yến cũng y như thượng giới vậy, nhạt nhẽo!" Sau khi chiếm lấy khí Huyền Hoàng của đối phương, hình ảnh Kim Long ngũ trảo của Vũ Hạo Thiên lại nối bước Lâm Nhất to lớn hơn nữa. Hiện trường như đang chết lặng, phong thái hắn ta thể hiện ra không gì sánh được, quả thật làm người khác có hơi bị áp bức. Chúc Thanh Sơn đứng nhìn bóng lưng đối phương dần xa, dưới lớp mặt nạ khẽ cau mày, thật sự không có cách nào chiến thắng được người này sao? Sau khi trận chiến hạ màn, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn. Trong màn đêm vô tận, thành Long Vân chợt được thắp đèn đuốc sáng choang, rọi khắp hồ Cửu Long. E rằng Thánh Minh làm thế là muốn đốt đèn chiến đấu suốt đêm cho đến khi đại chiến kết thúc. Sau khi giao đấu liên tục, đại chiến mười người mạnh nhất tính tới tính lui cũng chỉ còn hơn mười trận nữa, và đã dần đi đến hồi kết. Đại chiến mười người mạnh nhất đã tích điểm để xếp hạng, người thắng tất thì nhất định sẽ đứng đầu bảng, điểm được trao cho mỗi chiến thắng còn lại. Dựa vào khí Huyền Hoàng của các tuyển thủ, thứ hạng đã dần dần rõ ràng. Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực, Lâm Nhất, Chúc Thanh Sơn và Khương Tử Diệp nếu không có gì ngoài ý muốn thì đều xếp trong năm hạng đầu. Kế đó là Phương Hàn Lạc, Bạch Lê Hiên, Ô Tiếu Thiên đương nhiên sẽ kém hơn một chút. Còn về Nguyệt Vi Vi, thực sự rất kỳ lạ, mọi người đã thấy nàng ta chỉ quan tâm đến mười vị trí đầu, nhưng mà lại không quá để ý đến thứ hạng cụ thể. Điều gây tò mò nhất bây giờ chính là ba người Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực và Lâm Nhất, ba người này chưa bại trận nào cả, giữa đôi bên chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến để ghi tên vào ba thứ hạng đầu. Cụ thể hơn, mọi người cảm thấy hạng nhất ắt hẳn là Vũ Hạo Thiên, Lâm Nhất và Triệu Vô Cực thì tranh vị trí thứ hai. Thẳng thắn mà nói, Chúc Thanh Sơn và Lâm Nhất cũng chưa từng giao thủ, nhân tố này cũng rất khó để nhận định được ai sẽ thắng và ai sẽ thua. Trong bóng đêm, qua thêm vài trận nữa thì lại đến lượt Chúc Thanh Sơn ra sân, đối thủ của hắn ta là một trong Tam Tiểu Vương - Triệu Vô Cực. Thực lực của Chúc Thanh Sơn đã quá rõ ràng, hắn ta thậm chí đã ép được Vũ Hạo Thiên phải xuất ra quyền thứ hai, quan trọng hơn ai ai cũng hiểu rõ, hắn ta biết tự lượng sức đã hiểu bản thân ắt hẳn sẽ bại, nên vẫn chưa dùng hết sức mà còn cất giấu bài tẩy. Triệu Vô Cực rất mạnh, nhưng cũng chưa chắc hắn ta không có cơ hội nào. "Quỷ Ảnh Trảm!" "Lôi Vân Chưởng!" Hai người vừa ra sân cũng không nói thêm lời nào đã lập tức xông vào nhau mà dùng sát chiêu, tu vi của cả hai hết sức cao thâm, lại thêm dị tượng của sát chiêu mỗi người vô cùng quỷ dị. Một bên thì tu luyện Quỷ Đạo Đao Pháp, bên còn lại hỗn hợp ý chí Lôi Vân, trên đài Thăng Long không ngừng xuất hiện dị tượng, chân nguyên ầm ầm bùng nổ. "Tu La Quỷ Bộ!"
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Ngươi đã thắng". Cả người Chúc Thanh Sơn đều có thương tích, hắn ta cũng không có ý định sẽ tiếp tục đấu nữa. Vũ Hạo Thiên nhún vai, thản nhiên nói: "Tiếc quá, ta thật sự rất muốn mở mang kiến thức chiêu đao cuối cùng mà ngươi luôn cất giấu. Có điều cũng chẳng sao, sau cùng vẫn chỉ là bại tướng, chắc cũng chẳng khiến ta thêm ngạc nhiên là bao. Quần Long thịnh yến cũng y như thượng giới vậy, nhạt nhẽo!" Sau khi chiếm lấy khí Huyền Hoàng của đối phương, hình ảnh Kim Long ngũ trảo của Vũ Hạo Thiên lại nối bước Lâm Nhất to lớn hơn nữa. Hiện trường như đang chết lặng, phong thái hắn ta thể hiện ra không gì sánh được, quả thật làm người khác có hơi bị áp bức. Chúc Thanh Sơn đứng nhìn bóng lưng đối phương dần xa, dưới lớp mặt nạ khẽ cau mày, thật sự không có cách nào chiến thắng được người này sao? Sau khi trận chiến hạ màn, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn. Trong màn đêm vô tận, thành Long Vân chợt được thắp đèn đuốc sáng choang, rọi khắp hồ Cửu Long. E rằng Thánh Minh làm thế là muốn đốt đèn chiến đấu suốt đêm cho đến khi đại chiến kết thúc. Sau khi giao đấu liên tục, đại chiến mười người mạnh nhất tính tới tính lui cũng chỉ còn hơn mười trận nữa, và đã dần đi đến hồi kết. Đại chiến mười người mạnh nhất đã tích điểm để xếp hạng, người thắng tất thì nhất định sẽ đứng đầu bảng, điểm được trao cho mỗi chiến thắng còn lại. Dựa vào khí Huyền Hoàng của các tuyển thủ, thứ hạng đã dần dần rõ ràng. Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực, Lâm Nhất, Chúc Thanh Sơn và Khương Tử Diệp nếu không có gì ngoài ý muốn thì đều xếp trong năm hạng đầu. Kế đó là Phương Hàn Lạc, Bạch Lê Hiên, Ô Tiếu Thiên đương nhiên sẽ kém hơn một chút. Còn về Nguyệt Vi Vi, thực sự rất kỳ lạ, mọi người đã thấy nàng ta chỉ quan tâm đến mười vị trí đầu, nhưng mà lại không quá để ý đến thứ hạng cụ thể. Điều gây tò mò nhất bây giờ chính là ba người Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực và Lâm Nhất, ba người này chưa bại trận nào cả, giữa đôi bên chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến để ghi tên vào ba thứ hạng đầu. Cụ thể hơn, mọi người cảm thấy hạng nhất ắt hẳn là Vũ Hạo Thiên, Lâm Nhất và Triệu Vô Cực thì tranh vị trí thứ hai. Thẳng thắn mà nói, Chúc Thanh Sơn và Lâm Nhất cũng chưa từng giao thủ, nhân tố này cũng rất khó để nhận định được ai sẽ thắng và ai sẽ thua. Trong bóng đêm, qua thêm vài trận nữa thì lại đến lượt Chúc Thanh Sơn ra sân, đối thủ của hắn ta là một trong Tam Tiểu Vương - Triệu Vô Cực. Thực lực của Chúc Thanh Sơn đã quá rõ ràng, hắn ta thậm chí đã ép được Vũ Hạo Thiên phải xuất ra quyền thứ hai, quan trọng hơn ai ai cũng hiểu rõ, hắn ta biết tự lượng sức đã hiểu bản thân ắt hẳn sẽ bại, nên vẫn chưa dùng hết sức mà còn cất giấu bài tẩy. Triệu Vô Cực rất mạnh, nhưng cũng chưa chắc hắn ta không có cơ hội nào. "Quỷ Ảnh Trảm!" "Lôi Vân Chưởng!" Hai người vừa ra sân cũng không nói thêm lời nào đã lập tức xông vào nhau mà dùng sát chiêu, tu vi của cả hai hết sức cao thâm, lại thêm dị tượng của sát chiêu mỗi người vô cùng quỷ dị. Một bên thì tu luyện Quỷ Đạo Đao Pháp, bên còn lại hỗn hợp ý chí Lôi Vân, trên đài Thăng Long không ngừng xuất hiện dị tượng, chân nguyên ầm ầm bùng nổ. "Tu La Quỷ Bộ!"
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Ngươi đã thắng". Cả người Chúc Thanh Sơn đều có thương tích, hắn ta cũng không có ý định sẽ tiếp tục đấu nữa. Vũ Hạo Thiên nhún vai, thản nhiên nói: "Tiếc quá, ta thật sự rất muốn mở mang kiến thức chiêu đao cuối cùng mà ngươi luôn cất giấu. Có điều cũng chẳng sao, sau cùng vẫn chỉ là bại tướng, chắc cũng chẳng khiến ta thêm ngạc nhiên là bao. Quần Long thịnh yến cũng y như thượng giới vậy, nhạt nhẽo!" Sau khi chiếm lấy khí Huyền Hoàng của đối phương, hình ảnh Kim Long ngũ trảo của Vũ Hạo Thiên lại nối bước Lâm Nhất to lớn hơn nữa. Hiện trường như đang chết lặng, phong thái hắn ta thể hiện ra không gì sánh được, quả thật làm người khác có hơi bị áp bức. Chúc Thanh Sơn đứng nhìn bóng lưng đối phương dần xa, dưới lớp mặt nạ khẽ cau mày, thật sự không có cách nào chiến thắng được người này sao? Sau khi trận chiến hạ màn, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn. Trong màn đêm vô tận, thành Long Vân chợt được thắp đèn đuốc sáng choang, rọi khắp hồ Cửu Long. E rằng Thánh Minh làm thế là muốn đốt đèn chiến đấu suốt đêm cho đến khi đại chiến kết thúc. Sau khi giao đấu liên tục, đại chiến mười người mạnh nhất tính tới tính lui cũng chỉ còn hơn mười trận nữa, và đã dần đi đến hồi kết. Đại chiến mười người mạnh nhất đã tích điểm để xếp hạng, người thắng tất thì nhất định sẽ đứng đầu bảng, điểm được trao cho mỗi chiến thắng còn lại. Dựa vào khí Huyền Hoàng của các tuyển thủ, thứ hạng đã dần dần rõ ràng. Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực, Lâm Nhất, Chúc Thanh Sơn và Khương Tử Diệp nếu không có gì ngoài ý muốn thì đều xếp trong năm hạng đầu. Kế đó là Phương Hàn Lạc, Bạch Lê Hiên, Ô Tiếu Thiên đương nhiên sẽ kém hơn một chút. Còn về Nguyệt Vi Vi, thực sự rất kỳ lạ, mọi người đã thấy nàng ta chỉ quan tâm đến mười vị trí đầu, nhưng mà lại không quá để ý đến thứ hạng cụ thể. Điều gây tò mò nhất bây giờ chính là ba người Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực và Lâm Nhất, ba người này chưa bại trận nào cả, giữa đôi bên chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến để ghi tên vào ba thứ hạng đầu. Cụ thể hơn, mọi người cảm thấy hạng nhất ắt hẳn là Vũ Hạo Thiên, Lâm Nhất và Triệu Vô Cực thì tranh vị trí thứ hai. Thẳng thắn mà nói, Chúc Thanh Sơn và Lâm Nhất cũng chưa từng giao thủ, nhân tố này cũng rất khó để nhận định được ai sẽ thắng và ai sẽ thua. Trong bóng đêm, qua thêm vài trận nữa thì lại đến lượt Chúc Thanh Sơn ra sân, đối thủ của hắn ta là một trong Tam Tiểu Vương - Triệu Vô Cực. Thực lực của Chúc Thanh Sơn đã quá rõ ràng, hắn ta thậm chí đã ép được Vũ Hạo Thiên phải xuất ra quyền thứ hai, quan trọng hơn ai ai cũng hiểu rõ, hắn ta biết tự lượng sức đã hiểu bản thân ắt hẳn sẽ bại, nên vẫn chưa dùng hết sức mà còn cất giấu bài tẩy. Triệu Vô Cực rất mạnh, nhưng cũng chưa chắc hắn ta không có cơ hội nào. "Quỷ Ảnh Trảm!" "Lôi Vân Chưởng!" Hai người vừa ra sân cũng không nói thêm lời nào đã lập tức xông vào nhau mà dùng sát chiêu, tu vi của cả hai hết sức cao thâm, lại thêm dị tượng của sát chiêu mỗi người vô cùng quỷ dị. Một bên thì tu luyện Quỷ Đạo Đao Pháp, bên còn lại hỗn hợp ý chí Lôi Vân, trên đài Thăng Long không ngừng xuất hiện dị tượng, chân nguyên ầm ầm bùng nổ. "Tu La Quỷ Bộ!"