“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2971
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi luồng khí thế này xuất hiện, dường như núi cũng có thể bị đánh bay. Lâm Nhất đứng vững như kiếm, không hề nhúc nhích. Áo xanh bay phất phới, đôi mắt như sao bình tĩnh một cách đáng sợ, chỉ là sâu trong mắt có vẻ giễu cợt, sâu kiến? “Chưa có kết quả thắng thua, ai là sâu kiến chưa thể nói trước được”. Lâm Nhất khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp. “Sắp chết đến nơi mà còn không tự biết, sâu kiến quả nhiên là sâu kiến. Trận đấu này ngươi không có bất cứ cơ hội nào cả, số phận của ngươi là bị ta bóp chết!” Vũ Hạo Thiên nhếch môi, không nhiều lời, chỉ là vẻ khinh thường trên mặt càng thêm rõ ràng. Bỗng nhiên cơ thể hắn ta run lên, luồng bá khí không thể diễn tả bằng lời phóng thẳng lên trời, xáo trộn phong vân. Chân nguyên trong cơ thể hắn ta rít gào, ánh sáng tím toả ra từ lỗ chân lông lấp lánh như những ngôi sao, cô đọng vô cùng. Rầm rầm! Mái tóc dài của Vũ Hạo Thiên tung bay theo gió, dưới sự ảnh hưởng của luồng bá khí trên người hắn ta, cả thế giới dường như cũng có thể bị hắn ta giẫm nát. “Đây là cái quái gì vậy?” “Khí thế này quá đáng sợ, chẳng khác nào bá chủ xưng bá thiên hạ, bất khả chiến bại”. “Là Thiên Địa Bá Khí Quyết!” Vũ Hạo Thiên phóng thích bá khí vô song này khiến mọi người lập tức ồ lên, ban đầu họ hoàn toàn không thấy rõ, nhưng khi liên tưởng đến Bá Quyền mà hắn ta tu luyện thì mới chợt nhận ra, công pháp mà hắn ta thi triển này là Thiên Địa Bá Khí Quyết đã thất truyền từ lâu của Kiếm Tông.Thiên Địa Bá Khí Quyết! Đó là công pháp trấn phái nổi tiếng khắp Nam Vực của Kiếm Tông năm đó, bất luận là Tử Nguyệt Tâm Kinh của Tử Nguyệt Động Thiên hay Lôi Vân Quyết của Tử Lôi Tông đều chẳng là gì ở trước mặt Thiên Địa Bá Khí Quyết. Kiếm Tông đã diệt vong, nhưng thần thoại và truyền kỳ của họ vẫn được lưu truyền ở Nam Vực. Khi công pháp này hiện thân, không còn ai cảm thấy Lâm Nhất còn cơ hội thắng, người của Tử Nguyệt Động Thiên liên tục cười mỉa mai. Mặc dù Vũ Hạo Thiên chỉ nắm giữ bản thiếu của Thiên Địa Bá Khí Quyết, nhưng cũng đủ để đối phó với Lâm Nhất, đặc biệt là khi hắn nắm giữ Bá Kiếm. “Cho dù là Bá Quyền hay Bá Kiếm, chúng đều chỉ có thể phát huy uy lực chân chính khi thôi động Thiên Địa Bá Khí Quyết”. Vũ Hạo Thiên thản nhiên bước về phía trước, cùng với bước chân của hắn ta, luồng bá khí mênh mông trên người hắn ta bắt đầu rít gào như đại dương, lại lần nữa phát ra tiếng gầm giận dữ rung trời. Khí thế này kiêu ngạo bốn phương, khinh thị thế gian. Sắp ra tay rồi!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi luồng khí thế này xuất hiện, dường như núi cũng có thể bị đánh bay. Lâm Nhất đứng vững như kiếm, không hề nhúc nhích. Áo xanh bay phất phới, đôi mắt như sao bình tĩnh một cách đáng sợ, chỉ là sâu trong mắt có vẻ giễu cợt, sâu kiến? “Chưa có kết quả thắng thua, ai là sâu kiến chưa thể nói trước được”. Lâm Nhất khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp. “Sắp chết đến nơi mà còn không tự biết, sâu kiến quả nhiên là sâu kiến. Trận đấu này ngươi không có bất cứ cơ hội nào cả, số phận của ngươi là bị ta bóp chết!” Vũ Hạo Thiên nhếch môi, không nhiều lời, chỉ là vẻ khinh thường trên mặt càng thêm rõ ràng. Bỗng nhiên cơ thể hắn ta run lên, luồng bá khí không thể diễn tả bằng lời phóng thẳng lên trời, xáo trộn phong vân. Chân nguyên trong cơ thể hắn ta rít gào, ánh sáng tím toả ra từ lỗ chân lông lấp lánh như những ngôi sao, cô đọng vô cùng. Rầm rầm! Mái tóc dài của Vũ Hạo Thiên tung bay theo gió, dưới sự ảnh hưởng của luồng bá khí trên người hắn ta, cả thế giới dường như cũng có thể bị hắn ta giẫm nát. “Đây là cái quái gì vậy?” “Khí thế này quá đáng sợ, chẳng khác nào bá chủ xưng bá thiên hạ, bất khả chiến bại”. “Là Thiên Địa Bá Khí Quyết!” Vũ Hạo Thiên phóng thích bá khí vô song này khiến mọi người lập tức ồ lên, ban đầu họ hoàn toàn không thấy rõ, nhưng khi liên tưởng đến Bá Quyền mà hắn ta tu luyện thì mới chợt nhận ra, công pháp mà hắn ta thi triển này là Thiên Địa Bá Khí Quyết đã thất truyền từ lâu của Kiếm Tông.Thiên Địa Bá Khí Quyết! Đó là công pháp trấn phái nổi tiếng khắp Nam Vực của Kiếm Tông năm đó, bất luận là Tử Nguyệt Tâm Kinh của Tử Nguyệt Động Thiên hay Lôi Vân Quyết của Tử Lôi Tông đều chẳng là gì ở trước mặt Thiên Địa Bá Khí Quyết. Kiếm Tông đã diệt vong, nhưng thần thoại và truyền kỳ của họ vẫn được lưu truyền ở Nam Vực. Khi công pháp này hiện thân, không còn ai cảm thấy Lâm Nhất còn cơ hội thắng, người của Tử Nguyệt Động Thiên liên tục cười mỉa mai. Mặc dù Vũ Hạo Thiên chỉ nắm giữ bản thiếu của Thiên Địa Bá Khí Quyết, nhưng cũng đủ để đối phó với Lâm Nhất, đặc biệt là khi hắn nắm giữ Bá Kiếm. “Cho dù là Bá Quyền hay Bá Kiếm, chúng đều chỉ có thể phát huy uy lực chân chính khi thôi động Thiên Địa Bá Khí Quyết”. Vũ Hạo Thiên thản nhiên bước về phía trước, cùng với bước chân của hắn ta, luồng bá khí mênh mông trên người hắn ta bắt đầu rít gào như đại dương, lại lần nữa phát ra tiếng gầm giận dữ rung trời. Khí thế này kiêu ngạo bốn phương, khinh thị thế gian. Sắp ra tay rồi!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi luồng khí thế này xuất hiện, dường như núi cũng có thể bị đánh bay. Lâm Nhất đứng vững như kiếm, không hề nhúc nhích. Áo xanh bay phất phới, đôi mắt như sao bình tĩnh một cách đáng sợ, chỉ là sâu trong mắt có vẻ giễu cợt, sâu kiến? “Chưa có kết quả thắng thua, ai là sâu kiến chưa thể nói trước được”. Lâm Nhất khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp. “Sắp chết đến nơi mà còn không tự biết, sâu kiến quả nhiên là sâu kiến. Trận đấu này ngươi không có bất cứ cơ hội nào cả, số phận của ngươi là bị ta bóp chết!” Vũ Hạo Thiên nhếch môi, không nhiều lời, chỉ là vẻ khinh thường trên mặt càng thêm rõ ràng. Bỗng nhiên cơ thể hắn ta run lên, luồng bá khí không thể diễn tả bằng lời phóng thẳng lên trời, xáo trộn phong vân. Chân nguyên trong cơ thể hắn ta rít gào, ánh sáng tím toả ra từ lỗ chân lông lấp lánh như những ngôi sao, cô đọng vô cùng. Rầm rầm! Mái tóc dài của Vũ Hạo Thiên tung bay theo gió, dưới sự ảnh hưởng của luồng bá khí trên người hắn ta, cả thế giới dường như cũng có thể bị hắn ta giẫm nát. “Đây là cái quái gì vậy?” “Khí thế này quá đáng sợ, chẳng khác nào bá chủ xưng bá thiên hạ, bất khả chiến bại”. “Là Thiên Địa Bá Khí Quyết!” Vũ Hạo Thiên phóng thích bá khí vô song này khiến mọi người lập tức ồ lên, ban đầu họ hoàn toàn không thấy rõ, nhưng khi liên tưởng đến Bá Quyền mà hắn ta tu luyện thì mới chợt nhận ra, công pháp mà hắn ta thi triển này là Thiên Địa Bá Khí Quyết đã thất truyền từ lâu của Kiếm Tông.Thiên Địa Bá Khí Quyết! Đó là công pháp trấn phái nổi tiếng khắp Nam Vực của Kiếm Tông năm đó, bất luận là Tử Nguyệt Tâm Kinh của Tử Nguyệt Động Thiên hay Lôi Vân Quyết của Tử Lôi Tông đều chẳng là gì ở trước mặt Thiên Địa Bá Khí Quyết. Kiếm Tông đã diệt vong, nhưng thần thoại và truyền kỳ của họ vẫn được lưu truyền ở Nam Vực. Khi công pháp này hiện thân, không còn ai cảm thấy Lâm Nhất còn cơ hội thắng, người của Tử Nguyệt Động Thiên liên tục cười mỉa mai. Mặc dù Vũ Hạo Thiên chỉ nắm giữ bản thiếu của Thiên Địa Bá Khí Quyết, nhưng cũng đủ để đối phó với Lâm Nhất, đặc biệt là khi hắn nắm giữ Bá Kiếm. “Cho dù là Bá Quyền hay Bá Kiếm, chúng đều chỉ có thể phát huy uy lực chân chính khi thôi động Thiên Địa Bá Khí Quyết”. Vũ Hạo Thiên thản nhiên bước về phía trước, cùng với bước chân của hắn ta, luồng bá khí mênh mông trên người hắn ta bắt đầu rít gào như đại dương, lại lần nữa phát ra tiếng gầm giận dữ rung trời. Khí thế này kiêu ngạo bốn phương, khinh thị thế gian. Sắp ra tay rồi!