“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2980
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không lâu sau còn có người bị chấn động đến hộc máu mà ngất xỉu. Chắc rằng quyền mang đã sinh ra sóng âm đáng sợ mà ảnh hưởng đến cả những người đang theo dõi. Tất cả những võ giả vẫn đang kiên trì quan sát trận chiến này, dù thực lực khá thì sắc mặt cũng đã tái đi, nhưng vẫn gắng gượng không bỏ quá bất cứ chi tiết nào. Bọn họ còn nhạy bén nhận ra, cho dù chỉ là quan sát học hỏi nhưng vẫn thu về không ít lợi ích. Hai người kia chẳng khác gì yêu nghiệt quái vật, chỉ cần có thể tham khảo sơ sơ thì thực lực của bản thân cũng đã tăng vọt rất nhiều. Cuộc chiến trên đài Thăng Long diễn ra quá nhanh, tàn khốc và kịch liệt! Lâm Nhất đang cố gắng hồi phục chân nguyên nhưng cũng không ngừng né tránh, kiếm mang ác liệt như Trần Quang phá không mà đi. Dưới sự tăng cường của kiếm ý Thông Linh, những kiếm quang này như ngòi bút vẽ trên cuộn giấy trắng, từng luồng sáng không ngừng đan xen ngang dọc khó mà tẩy xóa. Sắc mặt của Vũ Hạo Thiên lạnh tanh, ánh mắt biến ảo khôn lường, hắn ta lúc này đã cẩn thận hơn bao giờ hết, dựa vào chân nguyên thâm hậu cùng tu vi cao cường mà mạnh mẽ chống trả, dù cho không đánh trúng Lâm Nhất nhưng tuyệt đối không để bị kiếm quang chém trúng bản thân lần nào nữa. Hắn ta không có bất kỳ ý nghĩ xem thường nào cả, không muốn nghiền nát Lâm Nhất hay thậm chí là không muốn giết Lâm Nhất chết. Hắn ta chỉ muốn đánh bại Lâm Nhất ngay tại Quần Long thịnh yến này mà dành chiến thắng, một khi vương giả đã bắt đầu dè chừng thì gần như không còn để lộ bất kỳ sơ hở nào nữa. Con người này quả thật mạnh đến nghịch thiên. "Ngươi phải bại trận!"Vũ Hạo Thiên cảm thấy từ đầu đến giờ không nắm được bất kỳ sơ hở của Lâm Nhất, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên càng tràn ngập sát ý, khí thế toàn thân lại tăng vọt lần nữa. "Bá Quyền, Thương Thiên Vô Lệ!" Đùng đùng! Quyền mang này còn hung ác và tàn nhẫn hơn nhiều Thiên Địa Bất Nhân, sau lưng Vũ Hạo Thiên bùng nổ ánh sáng tím, cả trời và đất đều trở nên mờ mịt, không còn bất kỳ sắc thái nào ngoại trừ ánh tím chói sáng đến đau cả mắt. Chiêu quyền này mạnh đến mức trời xanh dù có đau đớn đến mấy cũng không thể rơi lệ. "Không xong". Lâm Nhất nhạy bén nhận ra được tia nguy hiểm, nhưng quyền này lại đánh ra quá nhanh, gần như chỉ vừa cảm giác được nguy cơ thì quyền mang đã xuyên không lao thẳng đến sát mặt. Oành! Ngay lúc cấp bách, Lâm Nhất liền dùng Đằng Vân Quyết, bước chân đạp vào hư không ba lần tạo ra dư chấn làm không khí bị tản ra, trong tích tắc, hắn cứ như đang cưỡi mây đạp gió mà lùi về sau mấy ngàn thước, tránh được quyền quang hung hãn nhất. Nhưng quyền mang vẫn bám sát không tha, Lâm Nhất xoay người cầm Táng Hoa đâm trả về một kiếm. Long kiếm hợp nhất! Hư ảnh Thương Long hào hùng sau lưng cứ như tồn tại chân thật, trong mắt còn lóe lên kiếm quang kinh hoàng, lấp lánh như đốm lửa. Đùng!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không lâu sau còn có người bị chấn động đến hộc máu mà ngất xỉu. Chắc rằng quyền mang đã sinh ra sóng âm đáng sợ mà ảnh hưởng đến cả những người đang theo dõi. Tất cả những võ giả vẫn đang kiên trì quan sát trận chiến này, dù thực lực khá thì sắc mặt cũng đã tái đi, nhưng vẫn gắng gượng không bỏ quá bất cứ chi tiết nào. Bọn họ còn nhạy bén nhận ra, cho dù chỉ là quan sát học hỏi nhưng vẫn thu về không ít lợi ích. Hai người kia chẳng khác gì yêu nghiệt quái vật, chỉ cần có thể tham khảo sơ sơ thì thực lực của bản thân cũng đã tăng vọt rất nhiều. Cuộc chiến trên đài Thăng Long diễn ra quá nhanh, tàn khốc và kịch liệt! Lâm Nhất đang cố gắng hồi phục chân nguyên nhưng cũng không ngừng né tránh, kiếm mang ác liệt như Trần Quang phá không mà đi. Dưới sự tăng cường của kiếm ý Thông Linh, những kiếm quang này như ngòi bút vẽ trên cuộn giấy trắng, từng luồng sáng không ngừng đan xen ngang dọc khó mà tẩy xóa. Sắc mặt của Vũ Hạo Thiên lạnh tanh, ánh mắt biến ảo khôn lường, hắn ta lúc này đã cẩn thận hơn bao giờ hết, dựa vào chân nguyên thâm hậu cùng tu vi cao cường mà mạnh mẽ chống trả, dù cho không đánh trúng Lâm Nhất nhưng tuyệt đối không để bị kiếm quang chém trúng bản thân lần nào nữa. Hắn ta không có bất kỳ ý nghĩ xem thường nào cả, không muốn nghiền nát Lâm Nhất hay thậm chí là không muốn giết Lâm Nhất chết. Hắn ta chỉ muốn đánh bại Lâm Nhất ngay tại Quần Long thịnh yến này mà dành chiến thắng, một khi vương giả đã bắt đầu dè chừng thì gần như không còn để lộ bất kỳ sơ hở nào nữa. Con người này quả thật mạnh đến nghịch thiên. "Ngươi phải bại trận!"Vũ Hạo Thiên cảm thấy từ đầu đến giờ không nắm được bất kỳ sơ hở của Lâm Nhất, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên càng tràn ngập sát ý, khí thế toàn thân lại tăng vọt lần nữa. "Bá Quyền, Thương Thiên Vô Lệ!" Đùng đùng! Quyền mang này còn hung ác và tàn nhẫn hơn nhiều Thiên Địa Bất Nhân, sau lưng Vũ Hạo Thiên bùng nổ ánh sáng tím, cả trời và đất đều trở nên mờ mịt, không còn bất kỳ sắc thái nào ngoại trừ ánh tím chói sáng đến đau cả mắt. Chiêu quyền này mạnh đến mức trời xanh dù có đau đớn đến mấy cũng không thể rơi lệ. "Không xong". Lâm Nhất nhạy bén nhận ra được tia nguy hiểm, nhưng quyền này lại đánh ra quá nhanh, gần như chỉ vừa cảm giác được nguy cơ thì quyền mang đã xuyên không lao thẳng đến sát mặt. Oành! Ngay lúc cấp bách, Lâm Nhất liền dùng Đằng Vân Quyết, bước chân đạp vào hư không ba lần tạo ra dư chấn làm không khí bị tản ra, trong tích tắc, hắn cứ như đang cưỡi mây đạp gió mà lùi về sau mấy ngàn thước, tránh được quyền quang hung hãn nhất. Nhưng quyền mang vẫn bám sát không tha, Lâm Nhất xoay người cầm Táng Hoa đâm trả về một kiếm. Long kiếm hợp nhất! Hư ảnh Thương Long hào hùng sau lưng cứ như tồn tại chân thật, trong mắt còn lóe lên kiếm quang kinh hoàng, lấp lánh như đốm lửa. Đùng!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không lâu sau còn có người bị chấn động đến hộc máu mà ngất xỉu. Chắc rằng quyền mang đã sinh ra sóng âm đáng sợ mà ảnh hưởng đến cả những người đang theo dõi. Tất cả những võ giả vẫn đang kiên trì quan sát trận chiến này, dù thực lực khá thì sắc mặt cũng đã tái đi, nhưng vẫn gắng gượng không bỏ quá bất cứ chi tiết nào. Bọn họ còn nhạy bén nhận ra, cho dù chỉ là quan sát học hỏi nhưng vẫn thu về không ít lợi ích. Hai người kia chẳng khác gì yêu nghiệt quái vật, chỉ cần có thể tham khảo sơ sơ thì thực lực của bản thân cũng đã tăng vọt rất nhiều. Cuộc chiến trên đài Thăng Long diễn ra quá nhanh, tàn khốc và kịch liệt! Lâm Nhất đang cố gắng hồi phục chân nguyên nhưng cũng không ngừng né tránh, kiếm mang ác liệt như Trần Quang phá không mà đi. Dưới sự tăng cường của kiếm ý Thông Linh, những kiếm quang này như ngòi bút vẽ trên cuộn giấy trắng, từng luồng sáng không ngừng đan xen ngang dọc khó mà tẩy xóa. Sắc mặt của Vũ Hạo Thiên lạnh tanh, ánh mắt biến ảo khôn lường, hắn ta lúc này đã cẩn thận hơn bao giờ hết, dựa vào chân nguyên thâm hậu cùng tu vi cao cường mà mạnh mẽ chống trả, dù cho không đánh trúng Lâm Nhất nhưng tuyệt đối không để bị kiếm quang chém trúng bản thân lần nào nữa. Hắn ta không có bất kỳ ý nghĩ xem thường nào cả, không muốn nghiền nát Lâm Nhất hay thậm chí là không muốn giết Lâm Nhất chết. Hắn ta chỉ muốn đánh bại Lâm Nhất ngay tại Quần Long thịnh yến này mà dành chiến thắng, một khi vương giả đã bắt đầu dè chừng thì gần như không còn để lộ bất kỳ sơ hở nào nữa. Con người này quả thật mạnh đến nghịch thiên. "Ngươi phải bại trận!"Vũ Hạo Thiên cảm thấy từ đầu đến giờ không nắm được bất kỳ sơ hở của Lâm Nhất, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên càng tràn ngập sát ý, khí thế toàn thân lại tăng vọt lần nữa. "Bá Quyền, Thương Thiên Vô Lệ!" Đùng đùng! Quyền mang này còn hung ác và tàn nhẫn hơn nhiều Thiên Địa Bất Nhân, sau lưng Vũ Hạo Thiên bùng nổ ánh sáng tím, cả trời và đất đều trở nên mờ mịt, không còn bất kỳ sắc thái nào ngoại trừ ánh tím chói sáng đến đau cả mắt. Chiêu quyền này mạnh đến mức trời xanh dù có đau đớn đến mấy cũng không thể rơi lệ. "Không xong". Lâm Nhất nhạy bén nhận ra được tia nguy hiểm, nhưng quyền này lại đánh ra quá nhanh, gần như chỉ vừa cảm giác được nguy cơ thì quyền mang đã xuyên không lao thẳng đến sát mặt. Oành! Ngay lúc cấp bách, Lâm Nhất liền dùng Đằng Vân Quyết, bước chân đạp vào hư không ba lần tạo ra dư chấn làm không khí bị tản ra, trong tích tắc, hắn cứ như đang cưỡi mây đạp gió mà lùi về sau mấy ngàn thước, tránh được quyền quang hung hãn nhất. Nhưng quyền mang vẫn bám sát không tha, Lâm Nhất xoay người cầm Táng Hoa đâm trả về một kiếm. Long kiếm hợp nhất! Hư ảnh Thương Long hào hùng sau lưng cứ như tồn tại chân thật, trong mắt còn lóe lên kiếm quang kinh hoàng, lấp lánh như đốm lửa. Đùng!