“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2981
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi kiếm quang đối đầu quyền mang liền bùng nổ, kết giới bao quanh đài Thăng Long bỗng hiện lên một lỗ thủng hình người, Lâm Nhất đã bị đánh văng ra ngoài trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người. Phải biết, kết giới bao quanh đài Thăng Long cực kỳ kiên cố, trước đây từng bị thủng hàng trăm nghìn lỗ nhưng đều vẫn có thể đắp vá lại. Hoàn toàn không như lúc này, đã bị đánh thủng một lỗ lớn có hình cơ thể người. "Trời đất, kết giới bị thủng rồi!" "Đáng sợ quá, chiêu quyền đã đấm thẳng vào kết giới phải mạnh đến mức nào cơ chứ". Tất cả mọi người đều há mồm trừng mắt, vô số ánh mắt đều đang khóa chặt trên người Lâm Nhất, cảm thấy kinh hãi không thôi. Đã thua rồi sao? Tuy rằng, theo quy tắc dù bị đánh văng ra khỏi đài cũng chưa tính là thua, nhưng Vũ Hạo Thiên mạnh đến không thể nào lường được. Tách! Tách! Trên đài Thăng Long, ba vết chém trên người Vũ Hạo Thiên vẫn không ngừng chảy máu, lúc hắn ta điên cuồng tung chiêu thì vô tình càng làm vết thương sâu hơn, máu tươi càng tuôn ra nhiều hơn. Kiếm ý Thông Linh quả thật đáng sợ, người xem vẫn kinh ngạc không thôi, vết chém kia đã sâu đến tận xương, cực kỳ nổi bật. "Ta đã nói, ngươi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa". Vẻ mặt Vũ Hạo Thiên kiêu ngạo, tuyên bố với giọng điệu lạnh lùng. "Ảo tưởng vừa thôi!" Nhưng ngay lúc này, bên tai hắn ta lại vang lên giọng nói rét lạnh của Lâm Nhất, ánh mắt hắn ta bất chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Lâm Nhất bị đánh văng ra ngoài bỗng xoay người đâm lại một kiếm, lúc này bỗng hiện lên những dị tượng khác nhau: Tường vi nở rộ xinh đẹp vô song; giao long bơi trên mặt nước lượn quanh núi đồi; những chiếc lá rơi đung đưa theo gió; mưa phùn giăng đầy như tơ trời sương mai... Và cả mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành khiến lòng người khó quên. Chín dị tượng đan xen lẫn nhau nhất thời hiện ra, trên người Lâm Nhất không ngừng xuất hiện muôn ngàn biến hóa. Chiêu kiếm này là Trần Tận Quang Sinh, chiếu phá sơn hà, chín thức của Trần Quang kiếm pháp đã được dung hợp. Keng keng keng keng! Trước khi kiếm quang được vung ra, kết giới bao quanh toàn bộ đài Thăng Long đã bị Lâm Nhất chém tan nát từ ngoài vào. Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay giữa không trung, áo quần phất phới, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo mà lạnh lùng cao ngạo, giữa trán thoáng hiện lên ấn ký màu tím, biến ảo như yêu. Chiêu kiếm này tựa hoa nở rộ khắp non sông vạn dặm, bầu trời nhuộm đỏ tựa Trường Giang chín khúc. Trần Tận Quang Sinh, chiếu phá sơn hà! Khoảnh khắc xoay người lại, Lâm Nhất đã dung hợp chín đại dị tượng của Kiếm Phá Sơn Hà, chỉ xuất ra một chiêu kiếm đã chém nát hoàn toàn kết giới. Keng! Keng! Keng!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi kiếm quang đối đầu quyền mang liền bùng nổ, kết giới bao quanh đài Thăng Long bỗng hiện lên một lỗ thủng hình người, Lâm Nhất đã bị đánh văng ra ngoài trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người. Phải biết, kết giới bao quanh đài Thăng Long cực kỳ kiên cố, trước đây từng bị thủng hàng trăm nghìn lỗ nhưng đều vẫn có thể đắp vá lại. Hoàn toàn không như lúc này, đã bị đánh thủng một lỗ lớn có hình cơ thể người. "Trời đất, kết giới bị thủng rồi!" "Đáng sợ quá, chiêu quyền đã đấm thẳng vào kết giới phải mạnh đến mức nào cơ chứ". Tất cả mọi người đều há mồm trừng mắt, vô số ánh mắt đều đang khóa chặt trên người Lâm Nhất, cảm thấy kinh hãi không thôi. Đã thua rồi sao? Tuy rằng, theo quy tắc dù bị đánh văng ra khỏi đài cũng chưa tính là thua, nhưng Vũ Hạo Thiên mạnh đến không thể nào lường được. Tách! Tách! Trên đài Thăng Long, ba vết chém trên người Vũ Hạo Thiên vẫn không ngừng chảy máu, lúc hắn ta điên cuồng tung chiêu thì vô tình càng làm vết thương sâu hơn, máu tươi càng tuôn ra nhiều hơn. Kiếm ý Thông Linh quả thật đáng sợ, người xem vẫn kinh ngạc không thôi, vết chém kia đã sâu đến tận xương, cực kỳ nổi bật. "Ta đã nói, ngươi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa". Vẻ mặt Vũ Hạo Thiên kiêu ngạo, tuyên bố với giọng điệu lạnh lùng. "Ảo tưởng vừa thôi!" Nhưng ngay lúc này, bên tai hắn ta lại vang lên giọng nói rét lạnh của Lâm Nhất, ánh mắt hắn ta bất chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Lâm Nhất bị đánh văng ra ngoài bỗng xoay người đâm lại một kiếm, lúc này bỗng hiện lên những dị tượng khác nhau: Tường vi nở rộ xinh đẹp vô song; giao long bơi trên mặt nước lượn quanh núi đồi; những chiếc lá rơi đung đưa theo gió; mưa phùn giăng đầy như tơ trời sương mai... Và cả mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành khiến lòng người khó quên. Chín dị tượng đan xen lẫn nhau nhất thời hiện ra, trên người Lâm Nhất không ngừng xuất hiện muôn ngàn biến hóa. Chiêu kiếm này là Trần Tận Quang Sinh, chiếu phá sơn hà, chín thức của Trần Quang kiếm pháp đã được dung hợp. Keng keng keng keng! Trước khi kiếm quang được vung ra, kết giới bao quanh toàn bộ đài Thăng Long đã bị Lâm Nhất chém tan nát từ ngoài vào. Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay giữa không trung, áo quần phất phới, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo mà lạnh lùng cao ngạo, giữa trán thoáng hiện lên ấn ký màu tím, biến ảo như yêu. Chiêu kiếm này tựa hoa nở rộ khắp non sông vạn dặm, bầu trời nhuộm đỏ tựa Trường Giang chín khúc. Trần Tận Quang Sinh, chiếu phá sơn hà! Khoảnh khắc xoay người lại, Lâm Nhất đã dung hợp chín đại dị tượng của Kiếm Phá Sơn Hà, chỉ xuất ra một chiêu kiếm đã chém nát hoàn toàn kết giới. Keng! Keng! Keng!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi kiếm quang đối đầu quyền mang liền bùng nổ, kết giới bao quanh đài Thăng Long bỗng hiện lên một lỗ thủng hình người, Lâm Nhất đã bị đánh văng ra ngoài trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người. Phải biết, kết giới bao quanh đài Thăng Long cực kỳ kiên cố, trước đây từng bị thủng hàng trăm nghìn lỗ nhưng đều vẫn có thể đắp vá lại. Hoàn toàn không như lúc này, đã bị đánh thủng một lỗ lớn có hình cơ thể người. "Trời đất, kết giới bị thủng rồi!" "Đáng sợ quá, chiêu quyền đã đấm thẳng vào kết giới phải mạnh đến mức nào cơ chứ". Tất cả mọi người đều há mồm trừng mắt, vô số ánh mắt đều đang khóa chặt trên người Lâm Nhất, cảm thấy kinh hãi không thôi. Đã thua rồi sao? Tuy rằng, theo quy tắc dù bị đánh văng ra khỏi đài cũng chưa tính là thua, nhưng Vũ Hạo Thiên mạnh đến không thể nào lường được. Tách! Tách! Trên đài Thăng Long, ba vết chém trên người Vũ Hạo Thiên vẫn không ngừng chảy máu, lúc hắn ta điên cuồng tung chiêu thì vô tình càng làm vết thương sâu hơn, máu tươi càng tuôn ra nhiều hơn. Kiếm ý Thông Linh quả thật đáng sợ, người xem vẫn kinh ngạc không thôi, vết chém kia đã sâu đến tận xương, cực kỳ nổi bật. "Ta đã nói, ngươi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa". Vẻ mặt Vũ Hạo Thiên kiêu ngạo, tuyên bố với giọng điệu lạnh lùng. "Ảo tưởng vừa thôi!" Nhưng ngay lúc này, bên tai hắn ta lại vang lên giọng nói rét lạnh của Lâm Nhất, ánh mắt hắn ta bất chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Lâm Nhất bị đánh văng ra ngoài bỗng xoay người đâm lại một kiếm, lúc này bỗng hiện lên những dị tượng khác nhau: Tường vi nở rộ xinh đẹp vô song; giao long bơi trên mặt nước lượn quanh núi đồi; những chiếc lá rơi đung đưa theo gió; mưa phùn giăng đầy như tơ trời sương mai... Và cả mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành khiến lòng người khó quên. Chín dị tượng đan xen lẫn nhau nhất thời hiện ra, trên người Lâm Nhất không ngừng xuất hiện muôn ngàn biến hóa. Chiêu kiếm này là Trần Tận Quang Sinh, chiếu phá sơn hà, chín thức của Trần Quang kiếm pháp đã được dung hợp. Keng keng keng keng! Trước khi kiếm quang được vung ra, kết giới bao quanh toàn bộ đài Thăng Long đã bị Lâm Nhất chém tan nát từ ngoài vào. Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay giữa không trung, áo quần phất phới, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo mà lạnh lùng cao ngạo, giữa trán thoáng hiện lên ấn ký màu tím, biến ảo như yêu. Chiêu kiếm này tựa hoa nở rộ khắp non sông vạn dặm, bầu trời nhuộm đỏ tựa Trường Giang chín khúc. Trần Tận Quang Sinh, chiếu phá sơn hà! Khoảnh khắc xoay người lại, Lâm Nhất đã dung hợp chín đại dị tượng của Kiếm Phá Sơn Hà, chỉ xuất ra một chiêu kiếm đã chém nát hoàn toàn kết giới. Keng! Keng! Keng!