“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3016
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tiểu Bạch, ngươi có gặp Nguyệt Vi Vi không?" Lâm Nhất lên tiếng hỏi. "Ta ở trong núi cũng chưa từng gặp nàng ta..." Bạch Lê Hiên thoáng ngừng lại, chợt nhớ ra gì đó, lại nói: "Nhưng trước khi tiến vào khu vực trung tâm của Diệu Quang Thần Thạch, có một bóng long ảnh bay ra ngoài. Ta nhìn thấy có bóng người đuổi theo, hình như là nàng ta thì phải, nhưng cũng không dám chắc chắn". Là Nguyệt Vi Vi, nhất định là nàng ta! Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, vội vàng nói: "Ngươi đi trước đi, ta đi tìm thử xem". "Cẩn thận đấy!" Bạch Lê Hiên dặn dò xong mới xoay người rời đi. Sau khi đợi đối phương rời đi, Lâm Nhất lại tiếp tục tìm kiếm, chỉ còn ít phút nữa toàn bộ mật cảnh này gần như sẽ sụp đổ. Ngoại trừ ngọn núi Lâm Nhất đang đứng ra, tất cả những ngọn núi khác đều ầm ầm đổ vỡ mà không có bất kỳ ngoại lệ nào, có thể nhìn thấy vô số bảo quang bị hút lên vòng xoáy thần bí trên bầu trời. Vòng xoáy bí ẩn kia giống như một cái miệng rồng khổng lồ hiện ra cực kỳ quái dị. Lâm Nhất không quan tâm đến những thứ này, bây giờ hắn chỉ quan tâm đến chuyện rốt cuộc thì Nguyệt Vi Vi đang ở đâu. Chắc rằng, đối phương đã đoán được roi Tử Diễm Lôi Hoàng là đạo khí của hắn. Nói không chừng nàng ta thật sự đã thấy được, người khác không nhìn rõ dị tượng mông lung trong khu vực trung tâm, còn Nguyệt Vi Vi thì chưa chắc. Ngay lúc Lâm Nhất hết đường xoay xở, giữa đất trời đột nhiên vang lên từng đợt tiếng tiêu. Theo vô số đỉnh núi đang sụp đổ, tiếng tiêu vang vọng làm cho người khác có cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trải dài vô tận, tựa như thổi ra một khúc đoạn tuyệt sơn hà. "Là nàng ta". Lâm Nhất nhìn về hướng tiếng tiêu phát ra, nhận thấy tiếng tiếu vọng xuống từ trên trời cao. Trên đỉnh núi chọc trời kia, Lâm Nhất cho rằng đó là cấm địa không thể chạm đến, nếu cứ cố lặn lội lên núi, nhất định sẽ uổng công vô ích. Lúc này, trên đỉnh núi không ngừng truyền đến tiếng thổi tiêu thuộc về Nguyệt Vi Vi. Ong! Ong! Ong! Lâm Nhất bất chấp hết tất cả sử dụng kiếm ý Thông Linh, lặng lẽ thi triển thân pháp đến cực hạn, phóng như điên về hướng đỉnh núi. Trong ánh sáng le lói, hình ảnh hai bên đường dần mờ ảo như thoáng qua, lát sau Lâm Nhất liền cảm nhận được áp lực cực lớn. Dĩ Mộc Sinh Phong! Sau lưng còn có hư ảnh thần thụ Thanh Tiêu nở rộ, dưới chân Lâm Nhất cuồng phong trỗi dậy, chớp mắt liền cuốn thành gió xoáy cao hơn mười trượng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tiểu Bạch, ngươi có gặp Nguyệt Vi Vi không?" Lâm Nhất lên tiếng hỏi. "Ta ở trong núi cũng chưa từng gặp nàng ta..." Bạch Lê Hiên thoáng ngừng lại, chợt nhớ ra gì đó, lại nói: "Nhưng trước khi tiến vào khu vực trung tâm của Diệu Quang Thần Thạch, có một bóng long ảnh bay ra ngoài. Ta nhìn thấy có bóng người đuổi theo, hình như là nàng ta thì phải, nhưng cũng không dám chắc chắn". Là Nguyệt Vi Vi, nhất định là nàng ta! Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, vội vàng nói: "Ngươi đi trước đi, ta đi tìm thử xem". "Cẩn thận đấy!" Bạch Lê Hiên dặn dò xong mới xoay người rời đi. Sau khi đợi đối phương rời đi, Lâm Nhất lại tiếp tục tìm kiếm, chỉ còn ít phút nữa toàn bộ mật cảnh này gần như sẽ sụp đổ. Ngoại trừ ngọn núi Lâm Nhất đang đứng ra, tất cả những ngọn núi khác đều ầm ầm đổ vỡ mà không có bất kỳ ngoại lệ nào, có thể nhìn thấy vô số bảo quang bị hút lên vòng xoáy thần bí trên bầu trời. Vòng xoáy bí ẩn kia giống như một cái miệng rồng khổng lồ hiện ra cực kỳ quái dị. Lâm Nhất không quan tâm đến những thứ này, bây giờ hắn chỉ quan tâm đến chuyện rốt cuộc thì Nguyệt Vi Vi đang ở đâu. Chắc rằng, đối phương đã đoán được roi Tử Diễm Lôi Hoàng là đạo khí của hắn. Nói không chừng nàng ta thật sự đã thấy được, người khác không nhìn rõ dị tượng mông lung trong khu vực trung tâm, còn Nguyệt Vi Vi thì chưa chắc. Ngay lúc Lâm Nhất hết đường xoay xở, giữa đất trời đột nhiên vang lên từng đợt tiếng tiêu. Theo vô số đỉnh núi đang sụp đổ, tiếng tiêu vang vọng làm cho người khác có cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trải dài vô tận, tựa như thổi ra một khúc đoạn tuyệt sơn hà. "Là nàng ta". Lâm Nhất nhìn về hướng tiếng tiêu phát ra, nhận thấy tiếng tiếu vọng xuống từ trên trời cao. Trên đỉnh núi chọc trời kia, Lâm Nhất cho rằng đó là cấm địa không thể chạm đến, nếu cứ cố lặn lội lên núi, nhất định sẽ uổng công vô ích. Lúc này, trên đỉnh núi không ngừng truyền đến tiếng thổi tiêu thuộc về Nguyệt Vi Vi. Ong! Ong! Ong! Lâm Nhất bất chấp hết tất cả sử dụng kiếm ý Thông Linh, lặng lẽ thi triển thân pháp đến cực hạn, phóng như điên về hướng đỉnh núi. Trong ánh sáng le lói, hình ảnh hai bên đường dần mờ ảo như thoáng qua, lát sau Lâm Nhất liền cảm nhận được áp lực cực lớn. Dĩ Mộc Sinh Phong! Sau lưng còn có hư ảnh thần thụ Thanh Tiêu nở rộ, dưới chân Lâm Nhất cuồng phong trỗi dậy, chớp mắt liền cuốn thành gió xoáy cao hơn mười trượng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tiểu Bạch, ngươi có gặp Nguyệt Vi Vi không?" Lâm Nhất lên tiếng hỏi. "Ta ở trong núi cũng chưa từng gặp nàng ta..." Bạch Lê Hiên thoáng ngừng lại, chợt nhớ ra gì đó, lại nói: "Nhưng trước khi tiến vào khu vực trung tâm của Diệu Quang Thần Thạch, có một bóng long ảnh bay ra ngoài. Ta nhìn thấy có bóng người đuổi theo, hình như là nàng ta thì phải, nhưng cũng không dám chắc chắn". Là Nguyệt Vi Vi, nhất định là nàng ta! Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, vội vàng nói: "Ngươi đi trước đi, ta đi tìm thử xem". "Cẩn thận đấy!" Bạch Lê Hiên dặn dò xong mới xoay người rời đi. Sau khi đợi đối phương rời đi, Lâm Nhất lại tiếp tục tìm kiếm, chỉ còn ít phút nữa toàn bộ mật cảnh này gần như sẽ sụp đổ. Ngoại trừ ngọn núi Lâm Nhất đang đứng ra, tất cả những ngọn núi khác đều ầm ầm đổ vỡ mà không có bất kỳ ngoại lệ nào, có thể nhìn thấy vô số bảo quang bị hút lên vòng xoáy thần bí trên bầu trời. Vòng xoáy bí ẩn kia giống như một cái miệng rồng khổng lồ hiện ra cực kỳ quái dị. Lâm Nhất không quan tâm đến những thứ này, bây giờ hắn chỉ quan tâm đến chuyện rốt cuộc thì Nguyệt Vi Vi đang ở đâu. Chắc rằng, đối phương đã đoán được roi Tử Diễm Lôi Hoàng là đạo khí của hắn. Nói không chừng nàng ta thật sự đã thấy được, người khác không nhìn rõ dị tượng mông lung trong khu vực trung tâm, còn Nguyệt Vi Vi thì chưa chắc. Ngay lúc Lâm Nhất hết đường xoay xở, giữa đất trời đột nhiên vang lên từng đợt tiếng tiêu. Theo vô số đỉnh núi đang sụp đổ, tiếng tiêu vang vọng làm cho người khác có cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trải dài vô tận, tựa như thổi ra một khúc đoạn tuyệt sơn hà. "Là nàng ta". Lâm Nhất nhìn về hướng tiếng tiêu phát ra, nhận thấy tiếng tiếu vọng xuống từ trên trời cao. Trên đỉnh núi chọc trời kia, Lâm Nhất cho rằng đó là cấm địa không thể chạm đến, nếu cứ cố lặn lội lên núi, nhất định sẽ uổng công vô ích. Lúc này, trên đỉnh núi không ngừng truyền đến tiếng thổi tiêu thuộc về Nguyệt Vi Vi. Ong! Ong! Ong! Lâm Nhất bất chấp hết tất cả sử dụng kiếm ý Thông Linh, lặng lẽ thi triển thân pháp đến cực hạn, phóng như điên về hướng đỉnh núi. Trong ánh sáng le lói, hình ảnh hai bên đường dần mờ ảo như thoáng qua, lát sau Lâm Nhất liền cảm nhận được áp lực cực lớn. Dĩ Mộc Sinh Phong! Sau lưng còn có hư ảnh thần thụ Thanh Tiêu nở rộ, dưới chân Lâm Nhất cuồng phong trỗi dậy, chớp mắt liền cuốn thành gió xoáy cao hơn mười trượng.