“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3017
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Từ xa nhìn lại, cảnh tượng vô cùng chấn động. Càng về sau tốc độ của Lâm Nhất càng tăng đến chóng mặt, sau khi thở hồng hộc hơn mười nhịp, gió lốc xuyên thủng trời xanh rơi xuống đỉnh núi. Trên bình đài của đỉnh núi khổng lồ, Nguyệt Vi Vi trong một bộ váy đỏ, ngọc tiêu đặt trên môi, đang tập trung tinh thần cao độ thổi nên giai điệu. Ở trước mặt nàng ta là một con Long Mãng dài gần trăm trượng, cả người cuồn cuộn lôi hỏa màu tím, kèm theo là khí tức hung ác mãnh liệt dâng trào. Con Long Mãng này không có thân mà chỉ có bộ xương trơ trụi, nhưng ở bên ngoài bộ xương lại in lên một mảng thần văn kim sắc. Nó giống như một sợi chỉ vàng cổ xưa huyền bí nổi bật giữa lôi hỏa ánh tím. Có lẽ chính vì thần văn này mà lôi hỏa càng thêm đáng sợ, tựa như có thể thiêu rụi vạn vật. Con Long Mãng hết sức dữ tợn, răng nanh bén nhọn, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Càng đáng sợ hơn là trên thân nó toát ra sự bức bách của đạo khí, loại khí tức này đều làm cho các cường giả Thiên Phách phải kiêng kỵ, tuyệt đối không dám làm bừa. Ngay lúc này, con Long Mãng dài hàng trăm trượng kia lại đang không ngừng gầm thét, đau đớn giãy giụa dưới tiếng tiêu. Nguyệt Vi Vi lại lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy, mảng tóc hai bên phất phới không ngừng, đôi mắt dưới xương lông mày ánh lên tia lạnh lẽo. Vốn dĩ đã là một khuôn mặt tuyệt đẹp, giờ phút này còn vô cùng mị hoặc, nhưng khí thế giữa trán không kém phần hào hoa phong nhã, làm cho người khác không thể khinh nhờn. Trên trán nàng ta mồ hôi không ngừng tuôn, hiển nhiên, với cảnh giới của Nguyệt Vi Vi bây giờ muốn trấn áp đạo khí này thì có hơi miễn cưỡng. Ầm! Đùng! Đúng lúc này, lốc xoáy xé trời tuôn ra uy áp khiến người khác đinh tai nhức óc. Trong lòng Nguyệt Vi Vi khẽ động, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ trong một thoáng mất tập trung đã để cho Tử Diễm Long Mãng kia chớp lấy thời cơ. Nó điên cuồng gầm lên chấn vỡ hết tiếng tiêu, vẻ mặt của Nguyệt Vi Vi bỗng tái đi không còn giọt máu, nhợt nhạt u ám. Grào! Tử Diễm Long Mãng theo sát không tha, hung hăng gầm lên rồi phóng tới định cắn Nguyệt Vi Vi. "Cút đi!" Cuồng phong tan đi, Lâm Nhất đang ở giữa không trung, khuôn mặt tuấn tú vừa nhìn thấy liền tức giận đến mức lộ cả gân xanh trên trán. Kiếm uy Thương Long Bất Diệt! Trên người Lâm Nhất chợt bộc phát kiếm uy khủng khiếp, từng lỗ chân lông trên khắp cả người đều lóe lên kiếm quang màu tím, đôi mắt rồng của Thương Long cao hơn mười trượng ở sau lưng bùng lên ánh lửa lấp lánh như sao. Ầm ầm! Kiếm uy xé toạc bầu trời, năm ngón tay Lâm Nhất nắm chặt thành quyền đấm ra. Kiếm quang ẩn trong quyền mang bùng nổ, cả đỉnh núi đều bị quyền mang chấn động phải run lên, tiếng gầm thét của Tử Diễm Long Mãng lập tức bị đánh bật về. Xoẹt! Tia chớp lóe lên loạn xạ giữa không trung, lửa bắn tung tóe, Long Mãng đã bị đánh vỡ hoàn toàn. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng ba mươi sáu khớp chao đảo một lát liền hiện ra nguyên hình, nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Lâm Nhất nhanh như cắt rơi xuống, vọt về phía Nguyệt Vi Vi đỡ cả người yếu ớt sắp ngã của nàng ta lên. "Ta biết mà, dù tất cả mọi người đều đi thì Lâm ca ca nhất định sẽ đến tìm ta", vẻ mặt Nguyệt Vi Vi tái đi, mỉm cười yếu ớt, giống như một đóa hoa tường vi trắng mong manh. Lâm Nhất vốn định mắng nàng ta sau này không được liều lĩnh như vậy, nhưng lại không mở miệng được, ngoại trừ thấy xót ra thì cũng không biết phải làm sao.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Từ xa nhìn lại, cảnh tượng vô cùng chấn động. Càng về sau tốc độ của Lâm Nhất càng tăng đến chóng mặt, sau khi thở hồng hộc hơn mười nhịp, gió lốc xuyên thủng trời xanh rơi xuống đỉnh núi. Trên bình đài của đỉnh núi khổng lồ, Nguyệt Vi Vi trong một bộ váy đỏ, ngọc tiêu đặt trên môi, đang tập trung tinh thần cao độ thổi nên giai điệu. Ở trước mặt nàng ta là một con Long Mãng dài gần trăm trượng, cả người cuồn cuộn lôi hỏa màu tím, kèm theo là khí tức hung ác mãnh liệt dâng trào. Con Long Mãng này không có thân mà chỉ có bộ xương trơ trụi, nhưng ở bên ngoài bộ xương lại in lên một mảng thần văn kim sắc. Nó giống như một sợi chỉ vàng cổ xưa huyền bí nổi bật giữa lôi hỏa ánh tím. Có lẽ chính vì thần văn này mà lôi hỏa càng thêm đáng sợ, tựa như có thể thiêu rụi vạn vật. Con Long Mãng hết sức dữ tợn, răng nanh bén nhọn, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Càng đáng sợ hơn là trên thân nó toát ra sự bức bách của đạo khí, loại khí tức này đều làm cho các cường giả Thiên Phách phải kiêng kỵ, tuyệt đối không dám làm bừa. Ngay lúc này, con Long Mãng dài hàng trăm trượng kia lại đang không ngừng gầm thét, đau đớn giãy giụa dưới tiếng tiêu. Nguyệt Vi Vi lại lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy, mảng tóc hai bên phất phới không ngừng, đôi mắt dưới xương lông mày ánh lên tia lạnh lẽo. Vốn dĩ đã là một khuôn mặt tuyệt đẹp, giờ phút này còn vô cùng mị hoặc, nhưng khí thế giữa trán không kém phần hào hoa phong nhã, làm cho người khác không thể khinh nhờn. Trên trán nàng ta mồ hôi không ngừng tuôn, hiển nhiên, với cảnh giới của Nguyệt Vi Vi bây giờ muốn trấn áp đạo khí này thì có hơi miễn cưỡng. Ầm! Đùng! Đúng lúc này, lốc xoáy xé trời tuôn ra uy áp khiến người khác đinh tai nhức óc. Trong lòng Nguyệt Vi Vi khẽ động, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ trong một thoáng mất tập trung đã để cho Tử Diễm Long Mãng kia chớp lấy thời cơ. Nó điên cuồng gầm lên chấn vỡ hết tiếng tiêu, vẻ mặt của Nguyệt Vi Vi bỗng tái đi không còn giọt máu, nhợt nhạt u ám. Grào! Tử Diễm Long Mãng theo sát không tha, hung hăng gầm lên rồi phóng tới định cắn Nguyệt Vi Vi. "Cút đi!" Cuồng phong tan đi, Lâm Nhất đang ở giữa không trung, khuôn mặt tuấn tú vừa nhìn thấy liền tức giận đến mức lộ cả gân xanh trên trán. Kiếm uy Thương Long Bất Diệt! Trên người Lâm Nhất chợt bộc phát kiếm uy khủng khiếp, từng lỗ chân lông trên khắp cả người đều lóe lên kiếm quang màu tím, đôi mắt rồng của Thương Long cao hơn mười trượng ở sau lưng bùng lên ánh lửa lấp lánh như sao. Ầm ầm! Kiếm uy xé toạc bầu trời, năm ngón tay Lâm Nhất nắm chặt thành quyền đấm ra. Kiếm quang ẩn trong quyền mang bùng nổ, cả đỉnh núi đều bị quyền mang chấn động phải run lên, tiếng gầm thét của Tử Diễm Long Mãng lập tức bị đánh bật về. Xoẹt! Tia chớp lóe lên loạn xạ giữa không trung, lửa bắn tung tóe, Long Mãng đã bị đánh vỡ hoàn toàn. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng ba mươi sáu khớp chao đảo một lát liền hiện ra nguyên hình, nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Lâm Nhất nhanh như cắt rơi xuống, vọt về phía Nguyệt Vi Vi đỡ cả người yếu ớt sắp ngã của nàng ta lên. "Ta biết mà, dù tất cả mọi người đều đi thì Lâm ca ca nhất định sẽ đến tìm ta", vẻ mặt Nguyệt Vi Vi tái đi, mỉm cười yếu ớt, giống như một đóa hoa tường vi trắng mong manh. Lâm Nhất vốn định mắng nàng ta sau này không được liều lĩnh như vậy, nhưng lại không mở miệng được, ngoại trừ thấy xót ra thì cũng không biết phải làm sao.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Từ xa nhìn lại, cảnh tượng vô cùng chấn động. Càng về sau tốc độ của Lâm Nhất càng tăng đến chóng mặt, sau khi thở hồng hộc hơn mười nhịp, gió lốc xuyên thủng trời xanh rơi xuống đỉnh núi. Trên bình đài của đỉnh núi khổng lồ, Nguyệt Vi Vi trong một bộ váy đỏ, ngọc tiêu đặt trên môi, đang tập trung tinh thần cao độ thổi nên giai điệu. Ở trước mặt nàng ta là một con Long Mãng dài gần trăm trượng, cả người cuồn cuộn lôi hỏa màu tím, kèm theo là khí tức hung ác mãnh liệt dâng trào. Con Long Mãng này không có thân mà chỉ có bộ xương trơ trụi, nhưng ở bên ngoài bộ xương lại in lên một mảng thần văn kim sắc. Nó giống như một sợi chỉ vàng cổ xưa huyền bí nổi bật giữa lôi hỏa ánh tím. Có lẽ chính vì thần văn này mà lôi hỏa càng thêm đáng sợ, tựa như có thể thiêu rụi vạn vật. Con Long Mãng hết sức dữ tợn, răng nanh bén nhọn, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Càng đáng sợ hơn là trên thân nó toát ra sự bức bách của đạo khí, loại khí tức này đều làm cho các cường giả Thiên Phách phải kiêng kỵ, tuyệt đối không dám làm bừa. Ngay lúc này, con Long Mãng dài hàng trăm trượng kia lại đang không ngừng gầm thét, đau đớn giãy giụa dưới tiếng tiêu. Nguyệt Vi Vi lại lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy, mảng tóc hai bên phất phới không ngừng, đôi mắt dưới xương lông mày ánh lên tia lạnh lẽo. Vốn dĩ đã là một khuôn mặt tuyệt đẹp, giờ phút này còn vô cùng mị hoặc, nhưng khí thế giữa trán không kém phần hào hoa phong nhã, làm cho người khác không thể khinh nhờn. Trên trán nàng ta mồ hôi không ngừng tuôn, hiển nhiên, với cảnh giới của Nguyệt Vi Vi bây giờ muốn trấn áp đạo khí này thì có hơi miễn cưỡng. Ầm! Đùng! Đúng lúc này, lốc xoáy xé trời tuôn ra uy áp khiến người khác đinh tai nhức óc. Trong lòng Nguyệt Vi Vi khẽ động, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ trong một thoáng mất tập trung đã để cho Tử Diễm Long Mãng kia chớp lấy thời cơ. Nó điên cuồng gầm lên chấn vỡ hết tiếng tiêu, vẻ mặt của Nguyệt Vi Vi bỗng tái đi không còn giọt máu, nhợt nhạt u ám. Grào! Tử Diễm Long Mãng theo sát không tha, hung hăng gầm lên rồi phóng tới định cắn Nguyệt Vi Vi. "Cút đi!" Cuồng phong tan đi, Lâm Nhất đang ở giữa không trung, khuôn mặt tuấn tú vừa nhìn thấy liền tức giận đến mức lộ cả gân xanh trên trán. Kiếm uy Thương Long Bất Diệt! Trên người Lâm Nhất chợt bộc phát kiếm uy khủng khiếp, từng lỗ chân lông trên khắp cả người đều lóe lên kiếm quang màu tím, đôi mắt rồng của Thương Long cao hơn mười trượng ở sau lưng bùng lên ánh lửa lấp lánh như sao. Ầm ầm! Kiếm uy xé toạc bầu trời, năm ngón tay Lâm Nhất nắm chặt thành quyền đấm ra. Kiếm quang ẩn trong quyền mang bùng nổ, cả đỉnh núi đều bị quyền mang chấn động phải run lên, tiếng gầm thét của Tử Diễm Long Mãng lập tức bị đánh bật về. Xoẹt! Tia chớp lóe lên loạn xạ giữa không trung, lửa bắn tung tóe, Long Mãng đã bị đánh vỡ hoàn toàn. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng ba mươi sáu khớp chao đảo một lát liền hiện ra nguyên hình, nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Lâm Nhất nhanh như cắt rơi xuống, vọt về phía Nguyệt Vi Vi đỡ cả người yếu ớt sắp ngã của nàng ta lên. "Ta biết mà, dù tất cả mọi người đều đi thì Lâm ca ca nhất định sẽ đến tìm ta", vẻ mặt Nguyệt Vi Vi tái đi, mỉm cười yếu ớt, giống như một đóa hoa tường vi trắng mong manh. Lâm Nhất vốn định mắng nàng ta sau này không được liều lĩnh như vậy, nhưng lại không mở miệng được, ngoại trừ thấy xót ra thì cũng không biết phải làm sao.