“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3018

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Sau này không nên ngốc như vậy nữa".  Lâu sau, Lâm Nhất chỉ đành lạnh lùng nói.  "Không muốn!"  Nguyệt Vi Vi hiện tại vô cùng yếu ớt, đã mất đi rất nhiều khí chất mê hoặc và hoạt bát thường ngày, lúc này lại là một thiếu nữ kiêu ngạo bướng bỉnh, xụ mặt nói.  Lâm Nhất nghiêm túc nói: "Ta sẽ lo cho cô lắm".  Nguyệt Vi Vi nghe vậy, vẻ mặt mới giãn ra, cười nói: "Vậy thì ta sẽ cân nhắc một chút".  Ở trước mặt Nguyệt Vi Vi, Lâm Nhất cũng không muốn che giấu quá nhiều, lửa giận trong lòng lại dần dâng lên. Trả lời kiểu gì thế này, hắn đã rất lo lắng cho đối phương, hắn không thể tưởng tượng nỗi mình sẽ đau lòng đến cỡ nào nếu thật sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn được.  Nguyệt Vi Vi cẩn thận liếc nhìn, trước khi Lâm Nhất nổi giận thì mỉm cười đáng yêu nói: "Lâm ca ca, nhanh nhặt món đạo khí kia lên, sau này Vi Vi sẽ nghe lời huynh".  Lâm Nhất bước tới, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đã được thăng cấp lên thành đạo khí, nặng tựa giang hà.  Hoàn toàn không có cách nào vung lên được, nếu không nhờ thực lực hiện tại của Lâm Nhất tăng mạnh, cầm lên được hay không cũng đã là vấn đề.  "Đi thôi".  Sau khi Lâm Nhất chật vật cất roi Tử Diễm Lôi Hoàng vào, liền nắm lấy tay Nguyệt Vi Vi nhảy vụt lên trời.  Những đỉnh núi còn đứng sau lưng hai người họ ầm ầm ngã như rơm rạ. Nguyệt Vi Vi quay đầu nhìn thấy cả đất trời đang sụp đổ, không khỏi nắm tay Lâm Nhất chặt hơn.Thành Long Vân, hồ Cửu Long – nơi được vạn chúng chú mục. Giữa hồ có một xoáy nước hệt như vực sâu, cùng với tiếng rồng ngâm, nó đang dần thu nhỏ lại.  “Bảo khố Long Vân sắp đóng lại rồi!”  “Trước đó có rất nhiều người bị đào thải, những… người còn kiên trì đến thời điểm này e rằng sẽ có thu hoạch đáng kinh ngạc”.  “Không biết có võ học cấp Thiên hay không, những người ra khỏi đó đều nói rằng bảo vật bên trong hết sức kinh người”.  “Võ học cấp thiên chính là võ học Tạo Hóa, theo như truyền thuyết thì có lẽ trong bảo khố Long Vân sẽ có, cũng không biết bọn họ có thể thông qua khảo nghiệm không nữa. Tạo Hóa bực này không dễ lấy vậy đâu”.  Vô số ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn chằm chằm vào hồ Cửu Long, kỳ ngộ bực này phải nói là mấy ngàn năm mới gặp một lần.  Đáng tiếc, bọn họ sinh ra quá sớm, đây chỉ là Thịnh Yến thuộc về những nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ, vốn không hề liên quan đến bọn họ. Tuy nhiên, có thể chứng kiến kỳ tích như thế này cũng là một vinh hạnh lớn lao, ngày sau, nếu có ai nhắc đến chuyện này, thì chỉ có thể nghe như một truyền thuyết mà thôi!  XÍU...UU!!  Hai bóng người nhoáng lên, Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên lần lượt bay ra khỏi vòng xoáy, toàn thân bọn họ bắt đầu bộc phát khí tức cực kỳ cuồng bạo. Khí thế hùng hậu mà hung ác kia hiển nhiên là do thu hoạch quá nhiều trong một thời gian ngắn nên không cách nào che dấu hết được.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Sau này không nên ngốc như vậy nữa".  Lâu sau, Lâm Nhất chỉ đành lạnh lùng nói.  "Không muốn!"  Nguyệt Vi Vi hiện tại vô cùng yếu ớt, đã mất đi rất nhiều khí chất mê hoặc và hoạt bát thường ngày, lúc này lại là một thiếu nữ kiêu ngạo bướng bỉnh, xụ mặt nói.  Lâm Nhất nghiêm túc nói: "Ta sẽ lo cho cô lắm".  Nguyệt Vi Vi nghe vậy, vẻ mặt mới giãn ra, cười nói: "Vậy thì ta sẽ cân nhắc một chút".  Ở trước mặt Nguyệt Vi Vi, Lâm Nhất cũng không muốn che giấu quá nhiều, lửa giận trong lòng lại dần dâng lên. Trả lời kiểu gì thế này, hắn đã rất lo lắng cho đối phương, hắn không thể tưởng tượng nỗi mình sẽ đau lòng đến cỡ nào nếu thật sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn được.  Nguyệt Vi Vi cẩn thận liếc nhìn, trước khi Lâm Nhất nổi giận thì mỉm cười đáng yêu nói: "Lâm ca ca, nhanh nhặt món đạo khí kia lên, sau này Vi Vi sẽ nghe lời huynh".  Lâm Nhất bước tới, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đã được thăng cấp lên thành đạo khí, nặng tựa giang hà.  Hoàn toàn không có cách nào vung lên được, nếu không nhờ thực lực hiện tại của Lâm Nhất tăng mạnh, cầm lên được hay không cũng đã là vấn đề.  "Đi thôi".  Sau khi Lâm Nhất chật vật cất roi Tử Diễm Lôi Hoàng vào, liền nắm lấy tay Nguyệt Vi Vi nhảy vụt lên trời.  Những đỉnh núi còn đứng sau lưng hai người họ ầm ầm ngã như rơm rạ. Nguyệt Vi Vi quay đầu nhìn thấy cả đất trời đang sụp đổ, không khỏi nắm tay Lâm Nhất chặt hơn.Thành Long Vân, hồ Cửu Long – nơi được vạn chúng chú mục. Giữa hồ có một xoáy nước hệt như vực sâu, cùng với tiếng rồng ngâm, nó đang dần thu nhỏ lại.  “Bảo khố Long Vân sắp đóng lại rồi!”  “Trước đó có rất nhiều người bị đào thải, những… người còn kiên trì đến thời điểm này e rằng sẽ có thu hoạch đáng kinh ngạc”.  “Không biết có võ học cấp Thiên hay không, những người ra khỏi đó đều nói rằng bảo vật bên trong hết sức kinh người”.  “Võ học cấp thiên chính là võ học Tạo Hóa, theo như truyền thuyết thì có lẽ trong bảo khố Long Vân sẽ có, cũng không biết bọn họ có thể thông qua khảo nghiệm không nữa. Tạo Hóa bực này không dễ lấy vậy đâu”.  Vô số ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn chằm chằm vào hồ Cửu Long, kỳ ngộ bực này phải nói là mấy ngàn năm mới gặp một lần.  Đáng tiếc, bọn họ sinh ra quá sớm, đây chỉ là Thịnh Yến thuộc về những nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ, vốn không hề liên quan đến bọn họ. Tuy nhiên, có thể chứng kiến kỳ tích như thế này cũng là một vinh hạnh lớn lao, ngày sau, nếu có ai nhắc đến chuyện này, thì chỉ có thể nghe như một truyền thuyết mà thôi!  XÍU...UU!!  Hai bóng người nhoáng lên, Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên lần lượt bay ra khỏi vòng xoáy, toàn thân bọn họ bắt đầu bộc phát khí tức cực kỳ cuồng bạo. Khí thế hùng hậu mà hung ác kia hiển nhiên là do thu hoạch quá nhiều trong một thời gian ngắn nên không cách nào che dấu hết được.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Sau này không nên ngốc như vậy nữa".  Lâu sau, Lâm Nhất chỉ đành lạnh lùng nói.  "Không muốn!"  Nguyệt Vi Vi hiện tại vô cùng yếu ớt, đã mất đi rất nhiều khí chất mê hoặc và hoạt bát thường ngày, lúc này lại là một thiếu nữ kiêu ngạo bướng bỉnh, xụ mặt nói.  Lâm Nhất nghiêm túc nói: "Ta sẽ lo cho cô lắm".  Nguyệt Vi Vi nghe vậy, vẻ mặt mới giãn ra, cười nói: "Vậy thì ta sẽ cân nhắc một chút".  Ở trước mặt Nguyệt Vi Vi, Lâm Nhất cũng không muốn che giấu quá nhiều, lửa giận trong lòng lại dần dâng lên. Trả lời kiểu gì thế này, hắn đã rất lo lắng cho đối phương, hắn không thể tưởng tượng nỗi mình sẽ đau lòng đến cỡ nào nếu thật sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn được.  Nguyệt Vi Vi cẩn thận liếc nhìn, trước khi Lâm Nhất nổi giận thì mỉm cười đáng yêu nói: "Lâm ca ca, nhanh nhặt món đạo khí kia lên, sau này Vi Vi sẽ nghe lời huynh".  Lâm Nhất bước tới, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đã được thăng cấp lên thành đạo khí, nặng tựa giang hà.  Hoàn toàn không có cách nào vung lên được, nếu không nhờ thực lực hiện tại của Lâm Nhất tăng mạnh, cầm lên được hay không cũng đã là vấn đề.  "Đi thôi".  Sau khi Lâm Nhất chật vật cất roi Tử Diễm Lôi Hoàng vào, liền nắm lấy tay Nguyệt Vi Vi nhảy vụt lên trời.  Những đỉnh núi còn đứng sau lưng hai người họ ầm ầm ngã như rơm rạ. Nguyệt Vi Vi quay đầu nhìn thấy cả đất trời đang sụp đổ, không khỏi nắm tay Lâm Nhất chặt hơn.Thành Long Vân, hồ Cửu Long – nơi được vạn chúng chú mục. Giữa hồ có một xoáy nước hệt như vực sâu, cùng với tiếng rồng ngâm, nó đang dần thu nhỏ lại.  “Bảo khố Long Vân sắp đóng lại rồi!”  “Trước đó có rất nhiều người bị đào thải, những… người còn kiên trì đến thời điểm này e rằng sẽ có thu hoạch đáng kinh ngạc”.  “Không biết có võ học cấp Thiên hay không, những người ra khỏi đó đều nói rằng bảo vật bên trong hết sức kinh người”.  “Võ học cấp thiên chính là võ học Tạo Hóa, theo như truyền thuyết thì có lẽ trong bảo khố Long Vân sẽ có, cũng không biết bọn họ có thể thông qua khảo nghiệm không nữa. Tạo Hóa bực này không dễ lấy vậy đâu”.  Vô số ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn chằm chằm vào hồ Cửu Long, kỳ ngộ bực này phải nói là mấy ngàn năm mới gặp một lần.  Đáng tiếc, bọn họ sinh ra quá sớm, đây chỉ là Thịnh Yến thuộc về những nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ, vốn không hề liên quan đến bọn họ. Tuy nhiên, có thể chứng kiến kỳ tích như thế này cũng là một vinh hạnh lớn lao, ngày sau, nếu có ai nhắc đến chuyện này, thì chỉ có thể nghe như một truyền thuyết mà thôi!  XÍU...UU!!  Hai bóng người nhoáng lên, Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên lần lượt bay ra khỏi vòng xoáy, toàn thân bọn họ bắt đầu bộc phát khí tức cực kỳ cuồng bạo. Khí thế hùng hậu mà hung ác kia hiển nhiên là do thu hoạch quá nhiều trong một thời gian ngắn nên không cách nào che dấu hết được.  

Chương 3018