“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3088

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất mở to hai mắt, trong mắt chợt lóe lên kiếm mang màu xanh, chỉ thiếu nửa bước nữa thôi thì Thanh Tiêu Kiếm Quyết đã có thể đột phá.  Xung quanh cơ thể hắn có rất nhiều hạt châu màu xanh thoang thoảng tỏa ra một tia u lãnh đang lơ lửng, nếu đếm kỹ thì có gần hơn trăm viên.  "Đây là?"  Lâm Nhất đưa tay cầm lấy một viên, cảm giác rất giống với lúc hắn thu hoạch Tinh Châu, chẳng qua độ tinh khiết hơi kém hơn một chút.  "Đây là đan Tinh Nguyên, đêm qua có quá nhiều tinh nguyên, mà cảnh giới của huynh còn quá thấp nên không thể nào hấp thụ được toàn bộ. Nhưng Kiếm Quyết của huynh bao phủ hết tất cả nên những tinh nguyên kia không thể tản ra, tất cả đều bị luyện hóa thành đan Tinh Nguyên", dường như Nguyệt Vi Vi đã dậy từ sớm, liền mở miệng giải thích cho Lâm Nhất.  "Thì ra là thế".  Lâm Nhất đã hiểu rõ, chợt đưa tay xuất chiêu gom lại hết toàn bộ đan Tinh Nguyên này.  Nguyệt Vi Vi nói tiếp: "Núi Huyền Hoàng có thể hấp thụ được một lượng tinh nguyên giới hạn, và cũng chỉ xuất hiện trong những ngày nhất định, chắc là mỗi tháng sẽ có một đêm. Còn con đường thông thiên không giống vậy, với hoàn cảnh đặc thù của tinh không cổ lộ, ngay cả đại thế Côn Luân cũng không thể sánh bằng".  Phù!  Lúc này, ngựa Huyết Long bên cạnh cũng đã tu luyện xong, miệng nó khạc ra một luồng trọc khí rất dài, lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Nhất.  Hắn giật mình không thôi, đêm qua ngựa Huyết Long chỉ to bằng bàn tay, giờ lại cao đến nửa cánh tay rồi.  Đúng là đã cao hơn, tên ngốc kia đứng lên so với người khác, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy bá khí, khóe miệng thậm chí còn lộ ra nụ cười đắc ý.  "Thành tinh rồi à?"  Lâm Nhất ngạc nhiên nói.  "Cũng tạm, đêm qua thấy nó đáng yêu nên truyền cho nó một bộ công pháp Yêu tộc, xem ra thiên phú cũng không tồi", Nguyệt Vi Vi bên cạnh cười nói, thuận tay xoa đầu ngựa Huyết Long, nhóc con ngang ngược vừa rồi nháy mắt mất tăm, đột nhiên run rẩy ngoan ngoãn híp mắt như mèo con.  "Xem ra cô rất có duyên với nó, nếu cô thích ta sẽ tặng cho cô".  Lâm Nhất thấy Nguyệt Vi Vi chẳng tiếc công pháp Yêu tộc mà truyền cho nó, cảm thấy nàng ta thật lòng thích nó, huống chi ngựa Huyết Long ở trước mặt Nguyệt Vi Vi lại ngoan ngoãn, giống như thay đổi tính nết vậy.  Không được!  Lúc này ngựa Huyết Long mở to hai mắt, cả người xù lông lên, vừa định chạy đi lại bị Nguyệt Vi Vi nhéo lỗ tai xách lên, cười nói: "Nhóc con, có nghe thấy không, Lâm ca ca mang ngươi cho ta rồi?"  Chưng hấp, kho, xối mỡ, luộc...  Ngựa Huyết Long cảm giác như sắp tuyệt vọng, trong đầu văng vẳng hàng trăm cách Nguyệt Vi Vi nói làm thịt nó, nhưng đương nhiên Nguyệt Vi Vi chỉ đang trêu nó mà thôi, thoáng chốc đã đặt nó lại xuống đất.  Lâm Nhất thấy vậy cảm thấy có hơi buồn cười, ngựa Huyết Long này bắt đầu càng ngày càng giống một con một con rồng mèo rồi.  Những người khác trên đỉnh núi Huyền Hoàng lần lượt mở mắt, qua quýt chào hỏi nhau.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất mở to hai mắt, trong mắt chợt lóe lên kiếm mang màu xanh, chỉ thiếu nửa bước nữa thôi thì Thanh Tiêu Kiếm Quyết đã có thể đột phá.  Xung quanh cơ thể hắn có rất nhiều hạt châu màu xanh thoang thoảng tỏa ra một tia u lãnh đang lơ lửng, nếu đếm kỹ thì có gần hơn trăm viên.  "Đây là?"  Lâm Nhất đưa tay cầm lấy một viên, cảm giác rất giống với lúc hắn thu hoạch Tinh Châu, chẳng qua độ tinh khiết hơi kém hơn một chút.  "Đây là đan Tinh Nguyên, đêm qua có quá nhiều tinh nguyên, mà cảnh giới của huynh còn quá thấp nên không thể nào hấp thụ được toàn bộ. Nhưng Kiếm Quyết của huynh bao phủ hết tất cả nên những tinh nguyên kia không thể tản ra, tất cả đều bị luyện hóa thành đan Tinh Nguyên", dường như Nguyệt Vi Vi đã dậy từ sớm, liền mở miệng giải thích cho Lâm Nhất.  "Thì ra là thế".  Lâm Nhất đã hiểu rõ, chợt đưa tay xuất chiêu gom lại hết toàn bộ đan Tinh Nguyên này.  Nguyệt Vi Vi nói tiếp: "Núi Huyền Hoàng có thể hấp thụ được một lượng tinh nguyên giới hạn, và cũng chỉ xuất hiện trong những ngày nhất định, chắc là mỗi tháng sẽ có một đêm. Còn con đường thông thiên không giống vậy, với hoàn cảnh đặc thù của tinh không cổ lộ, ngay cả đại thế Côn Luân cũng không thể sánh bằng".  Phù!  Lúc này, ngựa Huyết Long bên cạnh cũng đã tu luyện xong, miệng nó khạc ra một luồng trọc khí rất dài, lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Nhất.  Hắn giật mình không thôi, đêm qua ngựa Huyết Long chỉ to bằng bàn tay, giờ lại cao đến nửa cánh tay rồi.  Đúng là đã cao hơn, tên ngốc kia đứng lên so với người khác, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy bá khí, khóe miệng thậm chí còn lộ ra nụ cười đắc ý.  "Thành tinh rồi à?"  Lâm Nhất ngạc nhiên nói.  "Cũng tạm, đêm qua thấy nó đáng yêu nên truyền cho nó một bộ công pháp Yêu tộc, xem ra thiên phú cũng không tồi", Nguyệt Vi Vi bên cạnh cười nói, thuận tay xoa đầu ngựa Huyết Long, nhóc con ngang ngược vừa rồi nháy mắt mất tăm, đột nhiên run rẩy ngoan ngoãn híp mắt như mèo con.  "Xem ra cô rất có duyên với nó, nếu cô thích ta sẽ tặng cho cô".  Lâm Nhất thấy Nguyệt Vi Vi chẳng tiếc công pháp Yêu tộc mà truyền cho nó, cảm thấy nàng ta thật lòng thích nó, huống chi ngựa Huyết Long ở trước mặt Nguyệt Vi Vi lại ngoan ngoãn, giống như thay đổi tính nết vậy.  Không được!  Lúc này ngựa Huyết Long mở to hai mắt, cả người xù lông lên, vừa định chạy đi lại bị Nguyệt Vi Vi nhéo lỗ tai xách lên, cười nói: "Nhóc con, có nghe thấy không, Lâm ca ca mang ngươi cho ta rồi?"  Chưng hấp, kho, xối mỡ, luộc...  Ngựa Huyết Long cảm giác như sắp tuyệt vọng, trong đầu văng vẳng hàng trăm cách Nguyệt Vi Vi nói làm thịt nó, nhưng đương nhiên Nguyệt Vi Vi chỉ đang trêu nó mà thôi, thoáng chốc đã đặt nó lại xuống đất.  Lâm Nhất thấy vậy cảm thấy có hơi buồn cười, ngựa Huyết Long này bắt đầu càng ngày càng giống một con một con rồng mèo rồi.  Những người khác trên đỉnh núi Huyền Hoàng lần lượt mở mắt, qua quýt chào hỏi nhau.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất mở to hai mắt, trong mắt chợt lóe lên kiếm mang màu xanh, chỉ thiếu nửa bước nữa thôi thì Thanh Tiêu Kiếm Quyết đã có thể đột phá.  Xung quanh cơ thể hắn có rất nhiều hạt châu màu xanh thoang thoảng tỏa ra một tia u lãnh đang lơ lửng, nếu đếm kỹ thì có gần hơn trăm viên.  "Đây là?"  Lâm Nhất đưa tay cầm lấy một viên, cảm giác rất giống với lúc hắn thu hoạch Tinh Châu, chẳng qua độ tinh khiết hơi kém hơn một chút.  "Đây là đan Tinh Nguyên, đêm qua có quá nhiều tinh nguyên, mà cảnh giới của huynh còn quá thấp nên không thể nào hấp thụ được toàn bộ. Nhưng Kiếm Quyết của huynh bao phủ hết tất cả nên những tinh nguyên kia không thể tản ra, tất cả đều bị luyện hóa thành đan Tinh Nguyên", dường như Nguyệt Vi Vi đã dậy từ sớm, liền mở miệng giải thích cho Lâm Nhất.  "Thì ra là thế".  Lâm Nhất đã hiểu rõ, chợt đưa tay xuất chiêu gom lại hết toàn bộ đan Tinh Nguyên này.  Nguyệt Vi Vi nói tiếp: "Núi Huyền Hoàng có thể hấp thụ được một lượng tinh nguyên giới hạn, và cũng chỉ xuất hiện trong những ngày nhất định, chắc là mỗi tháng sẽ có một đêm. Còn con đường thông thiên không giống vậy, với hoàn cảnh đặc thù của tinh không cổ lộ, ngay cả đại thế Côn Luân cũng không thể sánh bằng".  Phù!  Lúc này, ngựa Huyết Long bên cạnh cũng đã tu luyện xong, miệng nó khạc ra một luồng trọc khí rất dài, lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Nhất.  Hắn giật mình không thôi, đêm qua ngựa Huyết Long chỉ to bằng bàn tay, giờ lại cao đến nửa cánh tay rồi.  Đúng là đã cao hơn, tên ngốc kia đứng lên so với người khác, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy bá khí, khóe miệng thậm chí còn lộ ra nụ cười đắc ý.  "Thành tinh rồi à?"  Lâm Nhất ngạc nhiên nói.  "Cũng tạm, đêm qua thấy nó đáng yêu nên truyền cho nó một bộ công pháp Yêu tộc, xem ra thiên phú cũng không tồi", Nguyệt Vi Vi bên cạnh cười nói, thuận tay xoa đầu ngựa Huyết Long, nhóc con ngang ngược vừa rồi nháy mắt mất tăm, đột nhiên run rẩy ngoan ngoãn híp mắt như mèo con.  "Xem ra cô rất có duyên với nó, nếu cô thích ta sẽ tặng cho cô".  Lâm Nhất thấy Nguyệt Vi Vi chẳng tiếc công pháp Yêu tộc mà truyền cho nó, cảm thấy nàng ta thật lòng thích nó, huống chi ngựa Huyết Long ở trước mặt Nguyệt Vi Vi lại ngoan ngoãn, giống như thay đổi tính nết vậy.  Không được!  Lúc này ngựa Huyết Long mở to hai mắt, cả người xù lông lên, vừa định chạy đi lại bị Nguyệt Vi Vi nhéo lỗ tai xách lên, cười nói: "Nhóc con, có nghe thấy không, Lâm ca ca mang ngươi cho ta rồi?"  Chưng hấp, kho, xối mỡ, luộc...  Ngựa Huyết Long cảm giác như sắp tuyệt vọng, trong đầu văng vẳng hàng trăm cách Nguyệt Vi Vi nói làm thịt nó, nhưng đương nhiên Nguyệt Vi Vi chỉ đang trêu nó mà thôi, thoáng chốc đã đặt nó lại xuống đất.  Lâm Nhất thấy vậy cảm thấy có hơi buồn cười, ngựa Huyết Long này bắt đầu càng ngày càng giống một con một con rồng mèo rồi.  Những người khác trên đỉnh núi Huyền Hoàng lần lượt mở mắt, qua quýt chào hỏi nhau.  

Chương 3088