“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3108
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chúc Thanh Sơn không kịp đề phòng, sắc mặt lập tức trở nên tối tăm, khoé miệng có máu tươi chảy ra. Hắn ta lập tức vô cùng tức giận, nhưng hắn ta vừa định hành động thì đã có một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới. Là Đường Nham! Đối phương khoanh hai tay trước ngực, mấy thiên tài của Hoả Vân giới cũng không ngừng cười khẩy, dường như chỉ đang đợi hắn ta ra tay. Chúc Thanh Sơn không cam lòng, nhưng vẫn phải đưa một trăm đan Tinh Nguyên còn lại cho đối phương. “Đồ vô dụng, không ngờ ngươi có giấu thật!” La Khôn nhận lấy đan Tinh Nguyên, giơ tay lên muốn đánh Chúc Thanh Sơn một bạt tai. Những người khác trên quảng trường nhìn thấy cảnh này đều không khỏi thầm run rẩy, chỉ giấu một ít đan Tinh Nguyên đã bị sỉ nhục như thế, đám tay sai của Hoả Vân giới này đúng là ác độc! “Nếu ngươi thật sự dám đánh cái tay chó của mình xuống, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, giọng nói không lớn, nhưng cả quảng trường đều nghe thấy rõ ràng. Hả? Cảnh này khiến La Khôn và những người khác đều hơi sửng sốt. Bọn họ không ngờ lại có người dám nói chuyện với La Khôn như thế, chẳng lẽ không biết hắn ta thay mặt cho Đường Nham của Hoả Vân giới sao? Hơn nữa người này trông chỉ có tu vi Bán Bộ Thiên Phách, thậm chí cả phong mang và khí thế cũng không bằng La Khôn. Đây… Đây rõ ràng là tự tìm đường chết.Trên đài cao, Đường Nham của Hoả Vân giới kinh ngạc, tiểu tử này còn nóng tính hơn trong tưởng tượng. Cũng tốt, như vậy giết mới thú vị. La Khôn khẽ nheo mắt, đầu tiên là ngây người, sau đó chợt mừng rỡ, hắn ta bỏ tay xuống, đẩy Chúc Thanh Sơn ra đi thẳng về phía Lâm Nhất, cười hỏi: “Tiểu tử Huyền Hoàng giới, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Hắn ta bước đi rất ung dung, trông không sợ hãi chút nào. Ai cũng biết lúc này chỉ cần Lâm Nhất nói sai một câu thì nhất định chết chắc. Đắc tội La Khôn là đắc tội chó của Đường Nham, sao có thể có cơ hội sống sót? “Một con chó”. Chẳng qua không ai ngờ Lâm Nhất lại đáp ba từ “một con chó”, hoàn toàn không nể mặt đối phương. “Ngươi muốn chết à?” La Khôn lập tức nổi giận. Nhưng hắn ta vừa dứt lời, Lâm Nhất đã siết chặt năm ngón tay đấm một quyền.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chúc Thanh Sơn không kịp đề phòng, sắc mặt lập tức trở nên tối tăm, khoé miệng có máu tươi chảy ra. Hắn ta lập tức vô cùng tức giận, nhưng hắn ta vừa định hành động thì đã có một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới. Là Đường Nham! Đối phương khoanh hai tay trước ngực, mấy thiên tài của Hoả Vân giới cũng không ngừng cười khẩy, dường như chỉ đang đợi hắn ta ra tay. Chúc Thanh Sơn không cam lòng, nhưng vẫn phải đưa một trăm đan Tinh Nguyên còn lại cho đối phương. “Đồ vô dụng, không ngờ ngươi có giấu thật!” La Khôn nhận lấy đan Tinh Nguyên, giơ tay lên muốn đánh Chúc Thanh Sơn một bạt tai. Những người khác trên quảng trường nhìn thấy cảnh này đều không khỏi thầm run rẩy, chỉ giấu một ít đan Tinh Nguyên đã bị sỉ nhục như thế, đám tay sai của Hoả Vân giới này đúng là ác độc! “Nếu ngươi thật sự dám đánh cái tay chó của mình xuống, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, giọng nói không lớn, nhưng cả quảng trường đều nghe thấy rõ ràng. Hả? Cảnh này khiến La Khôn và những người khác đều hơi sửng sốt. Bọn họ không ngờ lại có người dám nói chuyện với La Khôn như thế, chẳng lẽ không biết hắn ta thay mặt cho Đường Nham của Hoả Vân giới sao? Hơn nữa người này trông chỉ có tu vi Bán Bộ Thiên Phách, thậm chí cả phong mang và khí thế cũng không bằng La Khôn. Đây… Đây rõ ràng là tự tìm đường chết.Trên đài cao, Đường Nham của Hoả Vân giới kinh ngạc, tiểu tử này còn nóng tính hơn trong tưởng tượng. Cũng tốt, như vậy giết mới thú vị. La Khôn khẽ nheo mắt, đầu tiên là ngây người, sau đó chợt mừng rỡ, hắn ta bỏ tay xuống, đẩy Chúc Thanh Sơn ra đi thẳng về phía Lâm Nhất, cười hỏi: “Tiểu tử Huyền Hoàng giới, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Hắn ta bước đi rất ung dung, trông không sợ hãi chút nào. Ai cũng biết lúc này chỉ cần Lâm Nhất nói sai một câu thì nhất định chết chắc. Đắc tội La Khôn là đắc tội chó của Đường Nham, sao có thể có cơ hội sống sót? “Một con chó”. Chẳng qua không ai ngờ Lâm Nhất lại đáp ba từ “một con chó”, hoàn toàn không nể mặt đối phương. “Ngươi muốn chết à?” La Khôn lập tức nổi giận. Nhưng hắn ta vừa dứt lời, Lâm Nhất đã siết chặt năm ngón tay đấm một quyền.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chúc Thanh Sơn không kịp đề phòng, sắc mặt lập tức trở nên tối tăm, khoé miệng có máu tươi chảy ra. Hắn ta lập tức vô cùng tức giận, nhưng hắn ta vừa định hành động thì đã có một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới. Là Đường Nham! Đối phương khoanh hai tay trước ngực, mấy thiên tài của Hoả Vân giới cũng không ngừng cười khẩy, dường như chỉ đang đợi hắn ta ra tay. Chúc Thanh Sơn không cam lòng, nhưng vẫn phải đưa một trăm đan Tinh Nguyên còn lại cho đối phương. “Đồ vô dụng, không ngờ ngươi có giấu thật!” La Khôn nhận lấy đan Tinh Nguyên, giơ tay lên muốn đánh Chúc Thanh Sơn một bạt tai. Những người khác trên quảng trường nhìn thấy cảnh này đều không khỏi thầm run rẩy, chỉ giấu một ít đan Tinh Nguyên đã bị sỉ nhục như thế, đám tay sai của Hoả Vân giới này đúng là ác độc! “Nếu ngươi thật sự dám đánh cái tay chó của mình xuống, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, giọng nói không lớn, nhưng cả quảng trường đều nghe thấy rõ ràng. Hả? Cảnh này khiến La Khôn và những người khác đều hơi sửng sốt. Bọn họ không ngờ lại có người dám nói chuyện với La Khôn như thế, chẳng lẽ không biết hắn ta thay mặt cho Đường Nham của Hoả Vân giới sao? Hơn nữa người này trông chỉ có tu vi Bán Bộ Thiên Phách, thậm chí cả phong mang và khí thế cũng không bằng La Khôn. Đây… Đây rõ ràng là tự tìm đường chết.Trên đài cao, Đường Nham của Hoả Vân giới kinh ngạc, tiểu tử này còn nóng tính hơn trong tưởng tượng. Cũng tốt, như vậy giết mới thú vị. La Khôn khẽ nheo mắt, đầu tiên là ngây người, sau đó chợt mừng rỡ, hắn ta bỏ tay xuống, đẩy Chúc Thanh Sơn ra đi thẳng về phía Lâm Nhất, cười hỏi: “Tiểu tử Huyền Hoàng giới, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Hắn ta bước đi rất ung dung, trông không sợ hãi chút nào. Ai cũng biết lúc này chỉ cần Lâm Nhất nói sai một câu thì nhất định chết chắc. Đắc tội La Khôn là đắc tội chó của Đường Nham, sao có thể có cơ hội sống sót? “Một con chó”. Chẳng qua không ai ngờ Lâm Nhất lại đáp ba từ “một con chó”, hoàn toàn không nể mặt đối phương. “Ngươi muốn chết à?” La Khôn lập tức nổi giận. Nhưng hắn ta vừa dứt lời, Lâm Nhất đã siết chặt năm ngón tay đấm một quyền.