“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3109
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quyền mang ẩn chứa chân nguyên Thanh Tiêu bắn ra như một phát đạn pháo, tiếng xé gió chói tai làm đau màng nhĩ, ánh sáng xanh chói loá như mặt trời. Bùm! Một quyền này quá nhanh, nhanh đến mức mọi người chưa kịp phản ứng, ngực La Khôn đã nổ thành một lỗ thủng cực lớn, người văng ra xa, va vào những tên chân chó Hoả Vân giới xung quanh khiến chúng hộc máu bay tứ tung. Chết rồi ư? Thế mà đã chết rồi ư? Tất cả những âm thanh khác trên quảng trường lập tức im bặt, một quyền này giống như một viên đá chặn cổ họng của mọi người, khiến họ không thể phát ra tiếng. Rầm rầm! Đợi sau khi mấy người kia ngã xuống và đau đớn lăn lộn vài vòng, mọi người mới như tỉnh lại từ giấc mơ. “Chó của Đường Nham đều đã chết, còn định ở đó xem kịch tiếp à? Lại đây cho ta!” Nhưng một câu bất ngờ của Lâm Nhất lập tức dấy lên gợn sóng trong lòng mọi người, ai cũng há hốc mồm. Mọi người cứ tưởng mình nghe nhầm, đánh chết La Khôn thì thôi đi, còn dám lên tiếng khiêu khích Đường Nham. Kiêu ngạo nhất, khó tin nhất là hắn chỉ đích danh ra lệnh cho đối phương lại đây! Điên rồi, điên thật rồi. Soạt! Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, cả quảng trường vang lên tiếng xì xào ầm ĩ. “Ta có nghe nhầm không? Hắn dám bảo Đường Nham lại đây? Dù trước đó có người khiêu khích Đường Nham thì cũng không dám kiêu ngạo như thế”. “Rốt cuộc đây là thằng điên đến từ đâu thế, Đường Nham là ai chứ, cao thủ Thiên Phách tiểu thành ở trước mặt hắn ta cũng chỉ như giấy”. “Không biết đã có bao nhiêu cao thủ Thiên Phách chết trong tay Đường Nham, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ kinh khủng đến mức nào. Có võ học Tạo Hoá này, trong cùng cảnh giới có thể gọi là vô địch, huống hồ cảnh giới của hai người này còn có chênh lệch lớn như thế”. “Điên rồi, điên thật rồi!” “...” Các võ giả đến từ những giới vực lớn khác trên quảng trường đều khó tin nhìn về phía Lâm Nhất. Dù có bị đánh vỡ đầu họ cũng không ngờ trong cuộc giành lại đan Tinh Nguyên ngày hôm nay lại xuất hiện một kẻ điên liều mạng như thế. Ánh mắt của họ đều tràn đầy thương hại, Lâm Nhất muốn khiêu chiến Đường Nham chắc chắn chỉ có một con đường chết, hắn kiêu ngạo như thế thì thậm chí muốn chết cũng khó. Vũ Hạo Thiên ngẩn ra, sau đó thầm cười khẩy, thằng đần này tưởng đây là Huyền Hoàng giới à?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quyền mang ẩn chứa chân nguyên Thanh Tiêu bắn ra như một phát đạn pháo, tiếng xé gió chói tai làm đau màng nhĩ, ánh sáng xanh chói loá như mặt trời. Bùm! Một quyền này quá nhanh, nhanh đến mức mọi người chưa kịp phản ứng, ngực La Khôn đã nổ thành một lỗ thủng cực lớn, người văng ra xa, va vào những tên chân chó Hoả Vân giới xung quanh khiến chúng hộc máu bay tứ tung. Chết rồi ư? Thế mà đã chết rồi ư? Tất cả những âm thanh khác trên quảng trường lập tức im bặt, một quyền này giống như một viên đá chặn cổ họng của mọi người, khiến họ không thể phát ra tiếng. Rầm rầm! Đợi sau khi mấy người kia ngã xuống và đau đớn lăn lộn vài vòng, mọi người mới như tỉnh lại từ giấc mơ. “Chó của Đường Nham đều đã chết, còn định ở đó xem kịch tiếp à? Lại đây cho ta!” Nhưng một câu bất ngờ của Lâm Nhất lập tức dấy lên gợn sóng trong lòng mọi người, ai cũng há hốc mồm. Mọi người cứ tưởng mình nghe nhầm, đánh chết La Khôn thì thôi đi, còn dám lên tiếng khiêu khích Đường Nham. Kiêu ngạo nhất, khó tin nhất là hắn chỉ đích danh ra lệnh cho đối phương lại đây! Điên rồi, điên thật rồi. Soạt! Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, cả quảng trường vang lên tiếng xì xào ầm ĩ. “Ta có nghe nhầm không? Hắn dám bảo Đường Nham lại đây? Dù trước đó có người khiêu khích Đường Nham thì cũng không dám kiêu ngạo như thế”. “Rốt cuộc đây là thằng điên đến từ đâu thế, Đường Nham là ai chứ, cao thủ Thiên Phách tiểu thành ở trước mặt hắn ta cũng chỉ như giấy”. “Không biết đã có bao nhiêu cao thủ Thiên Phách chết trong tay Đường Nham, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ kinh khủng đến mức nào. Có võ học Tạo Hoá này, trong cùng cảnh giới có thể gọi là vô địch, huống hồ cảnh giới của hai người này còn có chênh lệch lớn như thế”. “Điên rồi, điên thật rồi!” “...” Các võ giả đến từ những giới vực lớn khác trên quảng trường đều khó tin nhìn về phía Lâm Nhất. Dù có bị đánh vỡ đầu họ cũng không ngờ trong cuộc giành lại đan Tinh Nguyên ngày hôm nay lại xuất hiện một kẻ điên liều mạng như thế. Ánh mắt của họ đều tràn đầy thương hại, Lâm Nhất muốn khiêu chiến Đường Nham chắc chắn chỉ có một con đường chết, hắn kiêu ngạo như thế thì thậm chí muốn chết cũng khó. Vũ Hạo Thiên ngẩn ra, sau đó thầm cười khẩy, thằng đần này tưởng đây là Huyền Hoàng giới à?
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quyền mang ẩn chứa chân nguyên Thanh Tiêu bắn ra như một phát đạn pháo, tiếng xé gió chói tai làm đau màng nhĩ, ánh sáng xanh chói loá như mặt trời. Bùm! Một quyền này quá nhanh, nhanh đến mức mọi người chưa kịp phản ứng, ngực La Khôn đã nổ thành một lỗ thủng cực lớn, người văng ra xa, va vào những tên chân chó Hoả Vân giới xung quanh khiến chúng hộc máu bay tứ tung. Chết rồi ư? Thế mà đã chết rồi ư? Tất cả những âm thanh khác trên quảng trường lập tức im bặt, một quyền này giống như một viên đá chặn cổ họng của mọi người, khiến họ không thể phát ra tiếng. Rầm rầm! Đợi sau khi mấy người kia ngã xuống và đau đớn lăn lộn vài vòng, mọi người mới như tỉnh lại từ giấc mơ. “Chó của Đường Nham đều đã chết, còn định ở đó xem kịch tiếp à? Lại đây cho ta!” Nhưng một câu bất ngờ của Lâm Nhất lập tức dấy lên gợn sóng trong lòng mọi người, ai cũng há hốc mồm. Mọi người cứ tưởng mình nghe nhầm, đánh chết La Khôn thì thôi đi, còn dám lên tiếng khiêu khích Đường Nham. Kiêu ngạo nhất, khó tin nhất là hắn chỉ đích danh ra lệnh cho đối phương lại đây! Điên rồi, điên thật rồi. Soạt! Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, cả quảng trường vang lên tiếng xì xào ầm ĩ. “Ta có nghe nhầm không? Hắn dám bảo Đường Nham lại đây? Dù trước đó có người khiêu khích Đường Nham thì cũng không dám kiêu ngạo như thế”. “Rốt cuộc đây là thằng điên đến từ đâu thế, Đường Nham là ai chứ, cao thủ Thiên Phách tiểu thành ở trước mặt hắn ta cũng chỉ như giấy”. “Không biết đã có bao nhiêu cao thủ Thiên Phách chết trong tay Đường Nham, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ kinh khủng đến mức nào. Có võ học Tạo Hoá này, trong cùng cảnh giới có thể gọi là vô địch, huống hồ cảnh giới của hai người này còn có chênh lệch lớn như thế”. “Điên rồi, điên thật rồi!” “...” Các võ giả đến từ những giới vực lớn khác trên quảng trường đều khó tin nhìn về phía Lâm Nhất. Dù có bị đánh vỡ đầu họ cũng không ngờ trong cuộc giành lại đan Tinh Nguyên ngày hôm nay lại xuất hiện một kẻ điên liều mạng như thế. Ánh mắt của họ đều tràn đầy thương hại, Lâm Nhất muốn khiêu chiến Đường Nham chắc chắn chỉ có một con đường chết, hắn kiêu ngạo như thế thì thậm chí muốn chết cũng khó. Vũ Hạo Thiên ngẩn ra, sau đó thầm cười khẩy, thằng đần này tưởng đây là Huyền Hoàng giới à?