“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3113

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dị tượng đáng sợ tạo thành luồng bá khí vô địch thiêu trụi bốn phương trong khung cảnh mây gió biến ảo.  Mỗi quyền tung ra mặt đất đều làm mặt đất nứt toạc, đợi đến khi hắn ta thu quyền đứng thẳng lại, mặt đất xuất hiện đúng bốn mươi bảy vết nứt như mạng nhện lan rộng ra xung quanh.  “Ta sẽ hối hận? Thằng vô dụng không đỡ nổi một quyền của ta này!”  Diêm Ma thở hổn hển, trong mắt bắn ra ánh sáng như rắn độc, một lần tung bốn mươi chín quyền, ngay cả hắn ta cũng có vẻ hơi mệt.  Nhưng tên vô dụng này chỉ cần đánh nhẹ là sẽ tan thành mây khói bay theo gió.  “Mệt thế à, giờ đến lượt ta rồi phải không?”  Nhưng lúc này Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng hỏi, trong mắt có ánh sáng bừng lên.  Có chuyện gì thế?  Đường Nham lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện này... sao có thể?  Xì! Xì!  Long văn Tử Điện trên người Lâm Nhất không ngừng nhúc nhích, động tác của đối phương ở trong mắt hắn cực kì chậm, thậm chí không bằng một phần mười tốc độ hắn lấy kiếm, nhưng hắn lại dựa vào chiến thể Thương Long đỡ hết bảy bảy bốn mươi chín quyền này.  Hắn không hề nhúc nhích, nhưng chiến thể Thương Long của hắn chưa mạnh đến mức có thể đỡ được bốn mươi chín quyền này mà không đau chút nào.  Cơ thể không có hại nhưng rất đau, nhưng lòng này càng đau hơn!  Hắn đã trách oan Phương Thiếu Vũ, sự áy náy trong lòng sẵn sàng chấp nhận cơn đau này. Hắn phải ghi nhớ nỗi đau này để cả đời này không phạm lỗi này nữa, người tốt với ta, ta sẽ báo đáp gấp mười lần.  Nhưng nếu người phạm ta!  Vậy thì để nỗi đau vô tận này trả lại hết gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần!  “Đi”.  Cảm nhận được ánh mắt như đến từ địa ngục của đối phương, Đường Nham chợt căng thẳng, vội vàng lùi lại để né tránh.  Chạy được à?  Thương Long Cửu Biến, biến thứ chín!  Một trăm lẻ tám long văn Tử Điện trên cơ thể Lâm Nhất dung hợp với nhau, tất cả đều đổ vào chân phải, bàn chân giẫm mạnh lên mặt đất.  Ầm!Thương Long gào thét, phong lôi điên cuồng rít gào, Lâm Nhất phi thân, tung ra một cước như vuốt rồng hướng thẳng vào mặt Đường Nham.  Phụt!  Máu tươi mang theo răng gãy từ trong miệng Đường Nham trào ra, thân thể hắn ta cuộn tròn trên không.  Còn chưa hết…  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dị tượng đáng sợ tạo thành luồng bá khí vô địch thiêu trụi bốn phương trong khung cảnh mây gió biến ảo.  Mỗi quyền tung ra mặt đất đều làm mặt đất nứt toạc, đợi đến khi hắn ta thu quyền đứng thẳng lại, mặt đất xuất hiện đúng bốn mươi bảy vết nứt như mạng nhện lan rộng ra xung quanh.  “Ta sẽ hối hận? Thằng vô dụng không đỡ nổi một quyền của ta này!”  Diêm Ma thở hổn hển, trong mắt bắn ra ánh sáng như rắn độc, một lần tung bốn mươi chín quyền, ngay cả hắn ta cũng có vẻ hơi mệt.  Nhưng tên vô dụng này chỉ cần đánh nhẹ là sẽ tan thành mây khói bay theo gió.  “Mệt thế à, giờ đến lượt ta rồi phải không?”  Nhưng lúc này Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng hỏi, trong mắt có ánh sáng bừng lên.  Có chuyện gì thế?  Đường Nham lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện này... sao có thể?  Xì! Xì!  Long văn Tử Điện trên người Lâm Nhất không ngừng nhúc nhích, động tác của đối phương ở trong mắt hắn cực kì chậm, thậm chí không bằng một phần mười tốc độ hắn lấy kiếm, nhưng hắn lại dựa vào chiến thể Thương Long đỡ hết bảy bảy bốn mươi chín quyền này.  Hắn không hề nhúc nhích, nhưng chiến thể Thương Long của hắn chưa mạnh đến mức có thể đỡ được bốn mươi chín quyền này mà không đau chút nào.  Cơ thể không có hại nhưng rất đau, nhưng lòng này càng đau hơn!  Hắn đã trách oan Phương Thiếu Vũ, sự áy náy trong lòng sẵn sàng chấp nhận cơn đau này. Hắn phải ghi nhớ nỗi đau này để cả đời này không phạm lỗi này nữa, người tốt với ta, ta sẽ báo đáp gấp mười lần.  Nhưng nếu người phạm ta!  Vậy thì để nỗi đau vô tận này trả lại hết gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần!  “Đi”.  Cảm nhận được ánh mắt như đến từ địa ngục của đối phương, Đường Nham chợt căng thẳng, vội vàng lùi lại để né tránh.  Chạy được à?  Thương Long Cửu Biến, biến thứ chín!  Một trăm lẻ tám long văn Tử Điện trên cơ thể Lâm Nhất dung hợp với nhau, tất cả đều đổ vào chân phải, bàn chân giẫm mạnh lên mặt đất.  Ầm!Thương Long gào thét, phong lôi điên cuồng rít gào, Lâm Nhất phi thân, tung ra một cước như vuốt rồng hướng thẳng vào mặt Đường Nham.  Phụt!  Máu tươi mang theo răng gãy từ trong miệng Đường Nham trào ra, thân thể hắn ta cuộn tròn trên không.  Còn chưa hết…  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dị tượng đáng sợ tạo thành luồng bá khí vô địch thiêu trụi bốn phương trong khung cảnh mây gió biến ảo.  Mỗi quyền tung ra mặt đất đều làm mặt đất nứt toạc, đợi đến khi hắn ta thu quyền đứng thẳng lại, mặt đất xuất hiện đúng bốn mươi bảy vết nứt như mạng nhện lan rộng ra xung quanh.  “Ta sẽ hối hận? Thằng vô dụng không đỡ nổi một quyền của ta này!”  Diêm Ma thở hổn hển, trong mắt bắn ra ánh sáng như rắn độc, một lần tung bốn mươi chín quyền, ngay cả hắn ta cũng có vẻ hơi mệt.  Nhưng tên vô dụng này chỉ cần đánh nhẹ là sẽ tan thành mây khói bay theo gió.  “Mệt thế à, giờ đến lượt ta rồi phải không?”  Nhưng lúc này Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng hỏi, trong mắt có ánh sáng bừng lên.  Có chuyện gì thế?  Đường Nham lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện này... sao có thể?  Xì! Xì!  Long văn Tử Điện trên người Lâm Nhất không ngừng nhúc nhích, động tác của đối phương ở trong mắt hắn cực kì chậm, thậm chí không bằng một phần mười tốc độ hắn lấy kiếm, nhưng hắn lại dựa vào chiến thể Thương Long đỡ hết bảy bảy bốn mươi chín quyền này.  Hắn không hề nhúc nhích, nhưng chiến thể Thương Long của hắn chưa mạnh đến mức có thể đỡ được bốn mươi chín quyền này mà không đau chút nào.  Cơ thể không có hại nhưng rất đau, nhưng lòng này càng đau hơn!  Hắn đã trách oan Phương Thiếu Vũ, sự áy náy trong lòng sẵn sàng chấp nhận cơn đau này. Hắn phải ghi nhớ nỗi đau này để cả đời này không phạm lỗi này nữa, người tốt với ta, ta sẽ báo đáp gấp mười lần.  Nhưng nếu người phạm ta!  Vậy thì để nỗi đau vô tận này trả lại hết gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần!  “Đi”.  Cảm nhận được ánh mắt như đến từ địa ngục của đối phương, Đường Nham chợt căng thẳng, vội vàng lùi lại để né tránh.  Chạy được à?  Thương Long Cửu Biến, biến thứ chín!  Một trăm lẻ tám long văn Tử Điện trên cơ thể Lâm Nhất dung hợp với nhau, tất cả đều đổ vào chân phải, bàn chân giẫm mạnh lên mặt đất.  Ầm!Thương Long gào thét, phong lôi điên cuồng rít gào, Lâm Nhất phi thân, tung ra một cước như vuốt rồng hướng thẳng vào mặt Đường Nham.  Phụt!  Máu tươi mang theo răng gãy từ trong miệng Đường Nham trào ra, thân thể hắn ta cuộn tròn trên không.  Còn chưa hết…  

Chương 3113