“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3114

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm ngón Lâm Nhất siết chặt, 108 sợi long văn Tử Điện bị hắn túm trong tay, khoảnh khoắc quyền vung ra, trong khi long văn Tử Điện bị xé toạc, khoảng không phía sau lưng hắn, thân Thương Long dài trăm trượng cứ thế bị lôi ra.  Ầm!  Quyền mang nện vào ngực đối phương hệt như một vòi nước bắn ra lôi quang khủng bố, cứ thế cứng rắn va vào.  Phụt!  Cơ thể Đường Nham như bị đạn pháo hất văng ra ngoài, xương sườn đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, hắn ta đau đến mức mặt vặn vẹo, tái nhợt.  “Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!”  Nhưng suy cho cùng, tên này vẫn là một kẻ ngoan độc, hắn ta cắn răng chịu đựng, đạp mạnh giữa hư không, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ khiến người người sợ vỡ mật được thi triển.  Trong lòng bàn tay hắn ta xuất hiện hai dấu ấn lửa cổ xưa, chúng đang không ngừng xoay tròn, trong lúc đó, bàn tay hắn ta trở nên đỏ thẫm, ngọn lửa vô biên bùng lên. Một chưởng này đánh xuống, những nơi mà nó đi quang, dường như ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt không còn gì.  “Chết!”  Đường Nham cười một tiếng dữ tợn, hung hăng ấn tới.  Có điều, ngay lúc này, hắn ta vô cùng kinh ngạc khi phát hiện mỗi một lỗ chân lông trên người Lâm Nhất đều bắn ra ánh sáng xanh vô cùng chói mắt, hắn ta có thể cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể đối phương như dung nham sấm sét không ngừng tuôn ra, Đường Nham chưa từng chứng kiến loại khí tức cuồng bạo đó trên người võ giả Bán Bộ Thiên Phách.  Sau khi thăng cấp lên tầng bảy, Thanh Tiêu kiếm pháp dường như thoát thai hoán cốt, và đây cũng là lần đầu nó được Lâm Nhất phóng thích toàn bộ, không chút giữ lại.  “Không… không…”  Đường Nham nhanh chóng nhận ra không ổn, liền điên cuồng lui ra.  Lâm Nhất đã hành động thì sao có thể để hắn ta dễ dàng lui thân. Năm ngón tay siết chặt, phút chốc, tựa như có một ngọn núi lửa vạn trượng điên cuồng phun trào.  Dung nham sấm sét tỏa ra hào quang, chiếu rọi bốn phương tám hướng, quyền mang như lợi kiếm đâm thẳng ra ngoài. Thoáng chốc, toàn bộ uy thế từ Hỏa Vân Phần Thiên Thủ của hắn ta bị đánh nát, đồng thời, Lâm Nhất còn lật tay nắm lấy tay Đường Nham, khiến hắn ta muốn lui mà lui không được.  Phút chốc, cơ thể Đường Nham chẳng khác nào cây chổi trong tay Lâm Nhất, bị vung khắp nơi.  Nhưng còn chưa hết, chợt, Lâm Nhất vung mạnh hắn ta lên không rồi đập thẳng xuống.  Ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm ngón Lâm Nhất siết chặt, 108 sợi long văn Tử Điện bị hắn túm trong tay, khoảnh khoắc quyền vung ra, trong khi long văn Tử Điện bị xé toạc, khoảng không phía sau lưng hắn, thân Thương Long dài trăm trượng cứ thế bị lôi ra.  Ầm!  Quyền mang nện vào ngực đối phương hệt như một vòi nước bắn ra lôi quang khủng bố, cứ thế cứng rắn va vào.  Phụt!  Cơ thể Đường Nham như bị đạn pháo hất văng ra ngoài, xương sườn đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, hắn ta đau đến mức mặt vặn vẹo, tái nhợt.  “Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!”  Nhưng suy cho cùng, tên này vẫn là một kẻ ngoan độc, hắn ta cắn răng chịu đựng, đạp mạnh giữa hư không, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ khiến người người sợ vỡ mật được thi triển.  Trong lòng bàn tay hắn ta xuất hiện hai dấu ấn lửa cổ xưa, chúng đang không ngừng xoay tròn, trong lúc đó, bàn tay hắn ta trở nên đỏ thẫm, ngọn lửa vô biên bùng lên. Một chưởng này đánh xuống, những nơi mà nó đi quang, dường như ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt không còn gì.  “Chết!”  Đường Nham cười một tiếng dữ tợn, hung hăng ấn tới.  Có điều, ngay lúc này, hắn ta vô cùng kinh ngạc khi phát hiện mỗi một lỗ chân lông trên người Lâm Nhất đều bắn ra ánh sáng xanh vô cùng chói mắt, hắn ta có thể cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể đối phương như dung nham sấm sét không ngừng tuôn ra, Đường Nham chưa từng chứng kiến loại khí tức cuồng bạo đó trên người võ giả Bán Bộ Thiên Phách.  Sau khi thăng cấp lên tầng bảy, Thanh Tiêu kiếm pháp dường như thoát thai hoán cốt, và đây cũng là lần đầu nó được Lâm Nhất phóng thích toàn bộ, không chút giữ lại.  “Không… không…”  Đường Nham nhanh chóng nhận ra không ổn, liền điên cuồng lui ra.  Lâm Nhất đã hành động thì sao có thể để hắn ta dễ dàng lui thân. Năm ngón tay siết chặt, phút chốc, tựa như có một ngọn núi lửa vạn trượng điên cuồng phun trào.  Dung nham sấm sét tỏa ra hào quang, chiếu rọi bốn phương tám hướng, quyền mang như lợi kiếm đâm thẳng ra ngoài. Thoáng chốc, toàn bộ uy thế từ Hỏa Vân Phần Thiên Thủ của hắn ta bị đánh nát, đồng thời, Lâm Nhất còn lật tay nắm lấy tay Đường Nham, khiến hắn ta muốn lui mà lui không được.  Phút chốc, cơ thể Đường Nham chẳng khác nào cây chổi trong tay Lâm Nhất, bị vung khắp nơi.  Nhưng còn chưa hết, chợt, Lâm Nhất vung mạnh hắn ta lên không rồi đập thẳng xuống.  Ầm!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm ngón Lâm Nhất siết chặt, 108 sợi long văn Tử Điện bị hắn túm trong tay, khoảnh khoắc quyền vung ra, trong khi long văn Tử Điện bị xé toạc, khoảng không phía sau lưng hắn, thân Thương Long dài trăm trượng cứ thế bị lôi ra.  Ầm!  Quyền mang nện vào ngực đối phương hệt như một vòi nước bắn ra lôi quang khủng bố, cứ thế cứng rắn va vào.  Phụt!  Cơ thể Đường Nham như bị đạn pháo hất văng ra ngoài, xương sườn đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, hắn ta đau đến mức mặt vặn vẹo, tái nhợt.  “Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!”  Nhưng suy cho cùng, tên này vẫn là một kẻ ngoan độc, hắn ta cắn răng chịu đựng, đạp mạnh giữa hư không, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ khiến người người sợ vỡ mật được thi triển.  Trong lòng bàn tay hắn ta xuất hiện hai dấu ấn lửa cổ xưa, chúng đang không ngừng xoay tròn, trong lúc đó, bàn tay hắn ta trở nên đỏ thẫm, ngọn lửa vô biên bùng lên. Một chưởng này đánh xuống, những nơi mà nó đi quang, dường như ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt không còn gì.  “Chết!”  Đường Nham cười một tiếng dữ tợn, hung hăng ấn tới.  Có điều, ngay lúc này, hắn ta vô cùng kinh ngạc khi phát hiện mỗi một lỗ chân lông trên người Lâm Nhất đều bắn ra ánh sáng xanh vô cùng chói mắt, hắn ta có thể cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể đối phương như dung nham sấm sét không ngừng tuôn ra, Đường Nham chưa từng chứng kiến loại khí tức cuồng bạo đó trên người võ giả Bán Bộ Thiên Phách.  Sau khi thăng cấp lên tầng bảy, Thanh Tiêu kiếm pháp dường như thoát thai hoán cốt, và đây cũng là lần đầu nó được Lâm Nhất phóng thích toàn bộ, không chút giữ lại.  “Không… không…”  Đường Nham nhanh chóng nhận ra không ổn, liền điên cuồng lui ra.  Lâm Nhất đã hành động thì sao có thể để hắn ta dễ dàng lui thân. Năm ngón tay siết chặt, phút chốc, tựa như có một ngọn núi lửa vạn trượng điên cuồng phun trào.  Dung nham sấm sét tỏa ra hào quang, chiếu rọi bốn phương tám hướng, quyền mang như lợi kiếm đâm thẳng ra ngoài. Thoáng chốc, toàn bộ uy thế từ Hỏa Vân Phần Thiên Thủ của hắn ta bị đánh nát, đồng thời, Lâm Nhất còn lật tay nắm lấy tay Đường Nham, khiến hắn ta muốn lui mà lui không được.  Phút chốc, cơ thể Đường Nham chẳng khác nào cây chổi trong tay Lâm Nhất, bị vung khắp nơi.  Nhưng còn chưa hết, chợt, Lâm Nhất vung mạnh hắn ta lên không rồi đập thẳng xuống.  Ầm!  

Chương 3114