“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3115
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dù sao thì trong lòng mọi người, với võ học Tạo Hóa khủng bố tuyệt luân như Hỏa Vân Phần Thiên Thủ thì một khi thi triển, e rằng không ai có thể sống sót. Chắc chắn là Lâm Nhất đã chết! Bụi đất tung bay, vô số ánh mắt đổ dồn về một phía. Chẳng qua, khi bụi mù tan hết, cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người không khỏi choáng váng. Lâm Nhất mặc thanh sam, lưng đeo hộp đựng kiếm, vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, mà trước mặt hắn là một cái hố to. Còn người bên trong hố to thì… ai cũng không ngờ… đó lại là Đường Nham của Hỏa Vân giới! Việc này… không thể nào! Rất nhiều người không dám tin vào mắt mình, mãi cho đến khi Đường Nham thất thểu bò dậy, bọn họ mới chấp nhận hiện thực trước mắt. Ông! Ngay lập tức, toàn bộ quảng trường bùng nổ. “Sao có thể chứ?” “Đường Nham lại thất bại, dù thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ vẫn không cách nào chiến thắng?” “Rốt cuộc tên tiểu tử này có lai lịch như thế nào?” “…” Cảnh tượng chấn động lòng người khiến quần chúng vây xem không khỏi trợn mắt há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc. Bọn họ thật sự không cách nào tiếp nhận sự thật ngay cả Hỏa Vân Phần Thiên Thủ nghịch thiên cũng không thể làm tổn thương Lâm Nhất dù là mảy may. Việc này đã giáng một đòn vào suy nghĩ cố hữu của bọn họ, ở cái thành này, vốn dĩ Đường Nham thích làm gì thì làm cũng bởi hắn ta có Hỏa Vân Phần Thiên Thủ. Nhưng hiện tại, thần thoại đã vỡ nát! Vỡ vụn trong tay Lâm Nhất, một thiếu niên mà bất kỳ ai ở đây cũng không ngờ đến. “Đáng chết…” Vũ Hạo Thiên hung hăng mắng một câu, ngay khi Đường Nham thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ, trong mắt hắn ta liền bắn ra sát ý lạnh như băng, vốn muốn nhân cơ hội Lâm Nhất bị thương, giáng cho hắn một kích trí mạng.Hiện tại, hắn ta đành phải nuốt luồng sát ý kia vào bụng, không thể phóng thích dù chỉ là một chút. Đối với hắn ta, loại cảm giác này phải nói là cực kỳ khó chịu, vừa rồi, thậm chí hắn ta còn tưởng tượng ra cảnh Lâm Nhất quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi đấy. Đáng giận, vậy mà vẫn không khiến hắn bị thương, rốt cuộc tên này mạnh đến mức nào? Nhìn thấy cảnh này, đám người Phương Thiếu Vũ không khỏi hoảng hốt, có cảm giác như đang nằm mộng. Đặc biệt là Phương Thiếu Vũ, vừa rồi hắn ta bị một cước của Đường Nham giày vò không nhẹ, ngoại trừ việc bị đánh bất ngờ, không trở tay kịp thì một nửa nguyên nhân là bởi thực lực của Đường Nham. Hiển nhiên, thực lực của đối phương cực kỳ khủng bố. Nhưng hiện tại, hắn ta lại nhìn thấy tên kia gần như không có một chút lực phản kháng khi đối mặt với Lâm Nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dù sao thì trong lòng mọi người, với võ học Tạo Hóa khủng bố tuyệt luân như Hỏa Vân Phần Thiên Thủ thì một khi thi triển, e rằng không ai có thể sống sót. Chắc chắn là Lâm Nhất đã chết! Bụi đất tung bay, vô số ánh mắt đổ dồn về một phía. Chẳng qua, khi bụi mù tan hết, cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người không khỏi choáng váng. Lâm Nhất mặc thanh sam, lưng đeo hộp đựng kiếm, vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, mà trước mặt hắn là một cái hố to. Còn người bên trong hố to thì… ai cũng không ngờ… đó lại là Đường Nham của Hỏa Vân giới! Việc này… không thể nào! Rất nhiều người không dám tin vào mắt mình, mãi cho đến khi Đường Nham thất thểu bò dậy, bọn họ mới chấp nhận hiện thực trước mắt. Ông! Ngay lập tức, toàn bộ quảng trường bùng nổ. “Sao có thể chứ?” “Đường Nham lại thất bại, dù thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ vẫn không cách nào chiến thắng?” “Rốt cuộc tên tiểu tử này có lai lịch như thế nào?” “…” Cảnh tượng chấn động lòng người khiến quần chúng vây xem không khỏi trợn mắt há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc. Bọn họ thật sự không cách nào tiếp nhận sự thật ngay cả Hỏa Vân Phần Thiên Thủ nghịch thiên cũng không thể làm tổn thương Lâm Nhất dù là mảy may. Việc này đã giáng một đòn vào suy nghĩ cố hữu của bọn họ, ở cái thành này, vốn dĩ Đường Nham thích làm gì thì làm cũng bởi hắn ta có Hỏa Vân Phần Thiên Thủ. Nhưng hiện tại, thần thoại đã vỡ nát! Vỡ vụn trong tay Lâm Nhất, một thiếu niên mà bất kỳ ai ở đây cũng không ngờ đến. “Đáng chết…” Vũ Hạo Thiên hung hăng mắng một câu, ngay khi Đường Nham thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ, trong mắt hắn ta liền bắn ra sát ý lạnh như băng, vốn muốn nhân cơ hội Lâm Nhất bị thương, giáng cho hắn một kích trí mạng.Hiện tại, hắn ta đành phải nuốt luồng sát ý kia vào bụng, không thể phóng thích dù chỉ là một chút. Đối với hắn ta, loại cảm giác này phải nói là cực kỳ khó chịu, vừa rồi, thậm chí hắn ta còn tưởng tượng ra cảnh Lâm Nhất quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi đấy. Đáng giận, vậy mà vẫn không khiến hắn bị thương, rốt cuộc tên này mạnh đến mức nào? Nhìn thấy cảnh này, đám người Phương Thiếu Vũ không khỏi hoảng hốt, có cảm giác như đang nằm mộng. Đặc biệt là Phương Thiếu Vũ, vừa rồi hắn ta bị một cước của Đường Nham giày vò không nhẹ, ngoại trừ việc bị đánh bất ngờ, không trở tay kịp thì một nửa nguyên nhân là bởi thực lực của Đường Nham. Hiển nhiên, thực lực của đối phương cực kỳ khủng bố. Nhưng hiện tại, hắn ta lại nhìn thấy tên kia gần như không có một chút lực phản kháng khi đối mặt với Lâm Nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dù sao thì trong lòng mọi người, với võ học Tạo Hóa khủng bố tuyệt luân như Hỏa Vân Phần Thiên Thủ thì một khi thi triển, e rằng không ai có thể sống sót. Chắc chắn là Lâm Nhất đã chết! Bụi đất tung bay, vô số ánh mắt đổ dồn về một phía. Chẳng qua, khi bụi mù tan hết, cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người không khỏi choáng váng. Lâm Nhất mặc thanh sam, lưng đeo hộp đựng kiếm, vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, mà trước mặt hắn là một cái hố to. Còn người bên trong hố to thì… ai cũng không ngờ… đó lại là Đường Nham của Hỏa Vân giới! Việc này… không thể nào! Rất nhiều người không dám tin vào mắt mình, mãi cho đến khi Đường Nham thất thểu bò dậy, bọn họ mới chấp nhận hiện thực trước mắt. Ông! Ngay lập tức, toàn bộ quảng trường bùng nổ. “Sao có thể chứ?” “Đường Nham lại thất bại, dù thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ vẫn không cách nào chiến thắng?” “Rốt cuộc tên tiểu tử này có lai lịch như thế nào?” “…” Cảnh tượng chấn động lòng người khiến quần chúng vây xem không khỏi trợn mắt há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc. Bọn họ thật sự không cách nào tiếp nhận sự thật ngay cả Hỏa Vân Phần Thiên Thủ nghịch thiên cũng không thể làm tổn thương Lâm Nhất dù là mảy may. Việc này đã giáng một đòn vào suy nghĩ cố hữu của bọn họ, ở cái thành này, vốn dĩ Đường Nham thích làm gì thì làm cũng bởi hắn ta có Hỏa Vân Phần Thiên Thủ. Nhưng hiện tại, thần thoại đã vỡ nát! Vỡ vụn trong tay Lâm Nhất, một thiếu niên mà bất kỳ ai ở đây cũng không ngờ đến. “Đáng chết…” Vũ Hạo Thiên hung hăng mắng một câu, ngay khi Đường Nham thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ, trong mắt hắn ta liền bắn ra sát ý lạnh như băng, vốn muốn nhân cơ hội Lâm Nhất bị thương, giáng cho hắn một kích trí mạng.Hiện tại, hắn ta đành phải nuốt luồng sát ý kia vào bụng, không thể phóng thích dù chỉ là một chút. Đối với hắn ta, loại cảm giác này phải nói là cực kỳ khó chịu, vừa rồi, thậm chí hắn ta còn tưởng tượng ra cảnh Lâm Nhất quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi đấy. Đáng giận, vậy mà vẫn không khiến hắn bị thương, rốt cuộc tên này mạnh đến mức nào? Nhìn thấy cảnh này, đám người Phương Thiếu Vũ không khỏi hoảng hốt, có cảm giác như đang nằm mộng. Đặc biệt là Phương Thiếu Vũ, vừa rồi hắn ta bị một cước của Đường Nham giày vò không nhẹ, ngoại trừ việc bị đánh bất ngờ, không trở tay kịp thì một nửa nguyên nhân là bởi thực lực của Đường Nham. Hiển nhiên, thực lực của đối phương cực kỳ khủng bố. Nhưng hiện tại, hắn ta lại nhìn thấy tên kia gần như không có một chút lực phản kháng khi đối mặt với Lâm Nhất.