“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3133
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người, một kẻ kế thừa nhân quả Kiếm Tông, một kẻ kế thừa nhân quả Tử Nguyệt Động Thiên, đó là số mệnh không cách nào tránh khỏi. Một là ngươi chết, hai là ta bỏ mạng! Nếu không một người khác chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất đã thấy được bóng dáng đối phương, bước chân lảo đảo, hơi thở suy yếu. Vũ Hạo Thiên bị thương quá nặng, cạn kiệt tu vi căn nguyên, trước mặt cũng là sức cùng lực kiệt. “Ha ha, Lâm Nhất, ngươi thật độc ác, đến lúc này rồi vẫn không chịu buông tha cho ta!” Cảm nhận được kiếm thế ngập trời phía sau, Vũ Hạo Thiên cả người là máu xoay lại, nghiến răng nghiến lợi nói. Bây giờ dáng vẻ hắn ta đầy dữ tợn, hơi thở mỏng manh, hoàn toàn không còn phong thái ngày thường. Cơ thể lung lay sắp đổ, như thể Lâm Nhất không ra tay thì sớm muộn gì hắn ta cũng chết. Lâm Nhất cẩn thận quan sát đối phương, không nhanh không chậm sải bước đi tới, con ngươi hắn bỗng chốc co rụt lại, dừng chân. “Kiếm Nô, ngươi muốn giết ta lắm mà? Đầu của họ Vũ ta ở đây, có gan thì cứ tới mà lấy!” Vũ Hạo Thiên nhìn thấy Lâm Nhất dừng lại, gương mặt đầy máu tươi trở nên đầy dữ tợn cười khẩy. Lâm Nhất không nhúc nhích, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, thản nhiên nói: “Thế mà ngươi cũng chạy thoát được, Vũ Hạo Thiên ngươi đúng là khắc tinh của đời ta, nếu ta bước thêm một bước nữa, e là cơ thể giả này của ngươi sẽ ôm ta cùng chết”. Nụ cười trên mặt Vũ Hạo Thiên biến mất, vẻ mặt chợt thay đổi: “Tại sao ngươi biết?” “Trong mắt ngươi không có tử diễm, trước đó ngươi đã quay đầu nhìn ta một cái”. Mặt Lâm Nhất không chút thay đổi, nói. Vũ Hạo Thiên thoáng sửng sốt, có chút ảo não, nhưng hắn ta cũng kinh hãi không thôi, cười lên như điên: “Ha ha ha, ngươi đúng là cẩn thận, trở thành kẻ địch của ngươi, ta nghĩ tới thôi đã rợn hết cả người. Lần sau gặp mặt, ta sẽ không chật vật như ngày hôm nay, nhất định sẽ nghiền nát ngươi!” Khi hắn ta đang nói chuyện, thì làn da cũng dần nứt ra những khe hở, bên trong là ánh sáng màu tím cực kỳ chói mắt. Cả người như một lò luyện, thứ ma quang khủng bố trong cơ thể bắt đầu khởi động, khi vầng sáng đó đạt tới cực hạn thì da dẻ cũng bong ra từng mảng lớn. Cuối cùng, lộ ra một bức tượng Ma to bằng bàn tay, tượng Ma đó chính là dáng vẻ của Vũ Hạo Thiên nhưng nhỏ đi mấy chục lần.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người, một kẻ kế thừa nhân quả Kiếm Tông, một kẻ kế thừa nhân quả Tử Nguyệt Động Thiên, đó là số mệnh không cách nào tránh khỏi. Một là ngươi chết, hai là ta bỏ mạng! Nếu không một người khác chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất đã thấy được bóng dáng đối phương, bước chân lảo đảo, hơi thở suy yếu. Vũ Hạo Thiên bị thương quá nặng, cạn kiệt tu vi căn nguyên, trước mặt cũng là sức cùng lực kiệt. “Ha ha, Lâm Nhất, ngươi thật độc ác, đến lúc này rồi vẫn không chịu buông tha cho ta!” Cảm nhận được kiếm thế ngập trời phía sau, Vũ Hạo Thiên cả người là máu xoay lại, nghiến răng nghiến lợi nói. Bây giờ dáng vẻ hắn ta đầy dữ tợn, hơi thở mỏng manh, hoàn toàn không còn phong thái ngày thường. Cơ thể lung lay sắp đổ, như thể Lâm Nhất không ra tay thì sớm muộn gì hắn ta cũng chết. Lâm Nhất cẩn thận quan sát đối phương, không nhanh không chậm sải bước đi tới, con ngươi hắn bỗng chốc co rụt lại, dừng chân. “Kiếm Nô, ngươi muốn giết ta lắm mà? Đầu của họ Vũ ta ở đây, có gan thì cứ tới mà lấy!” Vũ Hạo Thiên nhìn thấy Lâm Nhất dừng lại, gương mặt đầy máu tươi trở nên đầy dữ tợn cười khẩy. Lâm Nhất không nhúc nhích, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, thản nhiên nói: “Thế mà ngươi cũng chạy thoát được, Vũ Hạo Thiên ngươi đúng là khắc tinh của đời ta, nếu ta bước thêm một bước nữa, e là cơ thể giả này của ngươi sẽ ôm ta cùng chết”. Nụ cười trên mặt Vũ Hạo Thiên biến mất, vẻ mặt chợt thay đổi: “Tại sao ngươi biết?” “Trong mắt ngươi không có tử diễm, trước đó ngươi đã quay đầu nhìn ta một cái”. Mặt Lâm Nhất không chút thay đổi, nói. Vũ Hạo Thiên thoáng sửng sốt, có chút ảo não, nhưng hắn ta cũng kinh hãi không thôi, cười lên như điên: “Ha ha ha, ngươi đúng là cẩn thận, trở thành kẻ địch của ngươi, ta nghĩ tới thôi đã rợn hết cả người. Lần sau gặp mặt, ta sẽ không chật vật như ngày hôm nay, nhất định sẽ nghiền nát ngươi!” Khi hắn ta đang nói chuyện, thì làn da cũng dần nứt ra những khe hở, bên trong là ánh sáng màu tím cực kỳ chói mắt. Cả người như một lò luyện, thứ ma quang khủng bố trong cơ thể bắt đầu khởi động, khi vầng sáng đó đạt tới cực hạn thì da dẻ cũng bong ra từng mảng lớn. Cuối cùng, lộ ra một bức tượng Ma to bằng bàn tay, tượng Ma đó chính là dáng vẻ của Vũ Hạo Thiên nhưng nhỏ đi mấy chục lần.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người, một kẻ kế thừa nhân quả Kiếm Tông, một kẻ kế thừa nhân quả Tử Nguyệt Động Thiên, đó là số mệnh không cách nào tránh khỏi. Một là ngươi chết, hai là ta bỏ mạng! Nếu không một người khác chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất đã thấy được bóng dáng đối phương, bước chân lảo đảo, hơi thở suy yếu. Vũ Hạo Thiên bị thương quá nặng, cạn kiệt tu vi căn nguyên, trước mặt cũng là sức cùng lực kiệt. “Ha ha, Lâm Nhất, ngươi thật độc ác, đến lúc này rồi vẫn không chịu buông tha cho ta!” Cảm nhận được kiếm thế ngập trời phía sau, Vũ Hạo Thiên cả người là máu xoay lại, nghiến răng nghiến lợi nói. Bây giờ dáng vẻ hắn ta đầy dữ tợn, hơi thở mỏng manh, hoàn toàn không còn phong thái ngày thường. Cơ thể lung lay sắp đổ, như thể Lâm Nhất không ra tay thì sớm muộn gì hắn ta cũng chết. Lâm Nhất cẩn thận quan sát đối phương, không nhanh không chậm sải bước đi tới, con ngươi hắn bỗng chốc co rụt lại, dừng chân. “Kiếm Nô, ngươi muốn giết ta lắm mà? Đầu của họ Vũ ta ở đây, có gan thì cứ tới mà lấy!” Vũ Hạo Thiên nhìn thấy Lâm Nhất dừng lại, gương mặt đầy máu tươi trở nên đầy dữ tợn cười khẩy. Lâm Nhất không nhúc nhích, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, thản nhiên nói: “Thế mà ngươi cũng chạy thoát được, Vũ Hạo Thiên ngươi đúng là khắc tinh của đời ta, nếu ta bước thêm một bước nữa, e là cơ thể giả này của ngươi sẽ ôm ta cùng chết”. Nụ cười trên mặt Vũ Hạo Thiên biến mất, vẻ mặt chợt thay đổi: “Tại sao ngươi biết?” “Trong mắt ngươi không có tử diễm, trước đó ngươi đã quay đầu nhìn ta một cái”. Mặt Lâm Nhất không chút thay đổi, nói. Vũ Hạo Thiên thoáng sửng sốt, có chút ảo não, nhưng hắn ta cũng kinh hãi không thôi, cười lên như điên: “Ha ha ha, ngươi đúng là cẩn thận, trở thành kẻ địch của ngươi, ta nghĩ tới thôi đã rợn hết cả người. Lần sau gặp mặt, ta sẽ không chật vật như ngày hôm nay, nhất định sẽ nghiền nát ngươi!” Khi hắn ta đang nói chuyện, thì làn da cũng dần nứt ra những khe hở, bên trong là ánh sáng màu tím cực kỳ chói mắt. Cả người như một lò luyện, thứ ma quang khủng bố trong cơ thể bắt đầu khởi động, khi vầng sáng đó đạt tới cực hạn thì da dẻ cũng bong ra từng mảng lớn. Cuối cùng, lộ ra một bức tượng Ma to bằng bàn tay, tượng Ma đó chính là dáng vẻ của Vũ Hạo Thiên nhưng nhỏ đi mấy chục lần.