“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3134
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chờ Táng Hoa quay trở về bao kiếm, lốc xoáy mới dần tan đi, đảo mắt nhìn lại, trước mặt Lâm Nhất đã xuất hiện cái hố thật lớn. Trông cái hố như vết tích của thiên thạch rơi xuống để lại, rất khó tưởng tượng khu vực trung tâm đó còn nguy hiểm đến mức nào. Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, suy nghĩ lại xem đối phương đã lừa gạt mình thế nào. Đối phương vẫn chưa thật sự bị Kiếm Phá Sơn Hà đánh trúng, khi một kiếm dung hợp chín loại dị tượng kia chuẩn bị rơi xuống, thì chân thân đã bỏ lại bức tượng Ma này để tạo thành phân thân giả. Thế nhưng làm việc đó có mức độ khó cũng như nguy hiểm rất lớn, chỉ cần chân thân bị chém trúng một vị trí nhỏ thôi, cũng sẽ vạn kiếp bất phục. Nhưng bí bảo tượng Ma này có gì đó kỳ lạ, e là nó ẩn chưa rất nhiều máu huyết cũng như hồn phách của Vũ Hạo Thiên. Tượng Ma nổ tung thế này, bản thể cũng sẽ bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó hồi phục. Nhưng có thể thấy đó không phải là kết quả Lâm Nhất muốn, đánh bị thương lại không chết, sớm muộn gì cũng sẽ thành họa lớn. “Kiếm của ta vẫn chưa đủ nhanh”. Lâm Nhất khẽ thở dài, nếu kiếm có thể nhanh hơn một chút, Vũ Hạo Thiên chắc chắn phải chết. Nhưng trên đời không có chữ nếu, Lâm Nhất cũng không phải hạng người rộng lượng quyết đoán, trong mắt anh ta hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lần sau gặp lại còn muốn nghiền nát ta? Vũ Hạo Thiên, chờ xem! “Về trước đã”. Tia sáng lạnh trong mắt Lâm Nhất chợt tắt, bình ổn tất cả mọi cảm xúc trong lòng.V Sau một nén nhang, Lâm Nhất lặng lẽ không một tiếng động trở về tới quảng trường chất đầy đan Tinh Nguyên. Ba người Phương Thiếu Vũ nhìn thấy Lâm Nhất bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm, ai cũng lộ vẻ vui mừng. Lâm Nhất có chút đăm chiêu, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngựa Huyết Long trong hình thái Long Kình, Long Miêu đang đứng trước đống đan Tinh Nguyên, khí huyết dồi dào trong người bắt đầu khởi động. Trước mặt nó là một vài người đã ngã xuống, không có gì bất ngờ, tất cả đều chết ngất đi. “Sao lại thế này?” Lâm Nhất nhíu mày hỏi. Phương Thiếu Vũ còn chưa trả lời thì có một người đã đi tới, cười nói: “Lâm công tử về đúng lúc lắm, ta chỉ đến lấy đi đan Tinh Nguyên thuộc về mình, nhưng hình như yêu sủng của ngươi không chịu nói lý lẽ, đánh vài người của bọn ta bị thương, con súc sinh đó hung hăng lắm, ngươi nên dạy dỗ nó lại đi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chờ Táng Hoa quay trở về bao kiếm, lốc xoáy mới dần tan đi, đảo mắt nhìn lại, trước mặt Lâm Nhất đã xuất hiện cái hố thật lớn. Trông cái hố như vết tích của thiên thạch rơi xuống để lại, rất khó tưởng tượng khu vực trung tâm đó còn nguy hiểm đến mức nào. Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, suy nghĩ lại xem đối phương đã lừa gạt mình thế nào. Đối phương vẫn chưa thật sự bị Kiếm Phá Sơn Hà đánh trúng, khi một kiếm dung hợp chín loại dị tượng kia chuẩn bị rơi xuống, thì chân thân đã bỏ lại bức tượng Ma này để tạo thành phân thân giả. Thế nhưng làm việc đó có mức độ khó cũng như nguy hiểm rất lớn, chỉ cần chân thân bị chém trúng một vị trí nhỏ thôi, cũng sẽ vạn kiếp bất phục. Nhưng bí bảo tượng Ma này có gì đó kỳ lạ, e là nó ẩn chưa rất nhiều máu huyết cũng như hồn phách của Vũ Hạo Thiên. Tượng Ma nổ tung thế này, bản thể cũng sẽ bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó hồi phục. Nhưng có thể thấy đó không phải là kết quả Lâm Nhất muốn, đánh bị thương lại không chết, sớm muộn gì cũng sẽ thành họa lớn. “Kiếm của ta vẫn chưa đủ nhanh”. Lâm Nhất khẽ thở dài, nếu kiếm có thể nhanh hơn một chút, Vũ Hạo Thiên chắc chắn phải chết. Nhưng trên đời không có chữ nếu, Lâm Nhất cũng không phải hạng người rộng lượng quyết đoán, trong mắt anh ta hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lần sau gặp lại còn muốn nghiền nát ta? Vũ Hạo Thiên, chờ xem! “Về trước đã”. Tia sáng lạnh trong mắt Lâm Nhất chợt tắt, bình ổn tất cả mọi cảm xúc trong lòng.V Sau một nén nhang, Lâm Nhất lặng lẽ không một tiếng động trở về tới quảng trường chất đầy đan Tinh Nguyên. Ba người Phương Thiếu Vũ nhìn thấy Lâm Nhất bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm, ai cũng lộ vẻ vui mừng. Lâm Nhất có chút đăm chiêu, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngựa Huyết Long trong hình thái Long Kình, Long Miêu đang đứng trước đống đan Tinh Nguyên, khí huyết dồi dào trong người bắt đầu khởi động. Trước mặt nó là một vài người đã ngã xuống, không có gì bất ngờ, tất cả đều chết ngất đi. “Sao lại thế này?” Lâm Nhất nhíu mày hỏi. Phương Thiếu Vũ còn chưa trả lời thì có một người đã đi tới, cười nói: “Lâm công tử về đúng lúc lắm, ta chỉ đến lấy đi đan Tinh Nguyên thuộc về mình, nhưng hình như yêu sủng của ngươi không chịu nói lý lẽ, đánh vài người của bọn ta bị thương, con súc sinh đó hung hăng lắm, ngươi nên dạy dỗ nó lại đi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chờ Táng Hoa quay trở về bao kiếm, lốc xoáy mới dần tan đi, đảo mắt nhìn lại, trước mặt Lâm Nhất đã xuất hiện cái hố thật lớn. Trông cái hố như vết tích của thiên thạch rơi xuống để lại, rất khó tưởng tượng khu vực trung tâm đó còn nguy hiểm đến mức nào. Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, suy nghĩ lại xem đối phương đã lừa gạt mình thế nào. Đối phương vẫn chưa thật sự bị Kiếm Phá Sơn Hà đánh trúng, khi một kiếm dung hợp chín loại dị tượng kia chuẩn bị rơi xuống, thì chân thân đã bỏ lại bức tượng Ma này để tạo thành phân thân giả. Thế nhưng làm việc đó có mức độ khó cũng như nguy hiểm rất lớn, chỉ cần chân thân bị chém trúng một vị trí nhỏ thôi, cũng sẽ vạn kiếp bất phục. Nhưng bí bảo tượng Ma này có gì đó kỳ lạ, e là nó ẩn chưa rất nhiều máu huyết cũng như hồn phách của Vũ Hạo Thiên. Tượng Ma nổ tung thế này, bản thể cũng sẽ bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó hồi phục. Nhưng có thể thấy đó không phải là kết quả Lâm Nhất muốn, đánh bị thương lại không chết, sớm muộn gì cũng sẽ thành họa lớn. “Kiếm của ta vẫn chưa đủ nhanh”. Lâm Nhất khẽ thở dài, nếu kiếm có thể nhanh hơn một chút, Vũ Hạo Thiên chắc chắn phải chết. Nhưng trên đời không có chữ nếu, Lâm Nhất cũng không phải hạng người rộng lượng quyết đoán, trong mắt anh ta hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lần sau gặp lại còn muốn nghiền nát ta? Vũ Hạo Thiên, chờ xem! “Về trước đã”. Tia sáng lạnh trong mắt Lâm Nhất chợt tắt, bình ổn tất cả mọi cảm xúc trong lòng.V Sau một nén nhang, Lâm Nhất lặng lẽ không một tiếng động trở về tới quảng trường chất đầy đan Tinh Nguyên. Ba người Phương Thiếu Vũ nhìn thấy Lâm Nhất bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm, ai cũng lộ vẻ vui mừng. Lâm Nhất có chút đăm chiêu, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngựa Huyết Long trong hình thái Long Kình, Long Miêu đang đứng trước đống đan Tinh Nguyên, khí huyết dồi dào trong người bắt đầu khởi động. Trước mặt nó là một vài người đã ngã xuống, không có gì bất ngờ, tất cả đều chết ngất đi. “Sao lại thế này?” Lâm Nhất nhíu mày hỏi. Phương Thiếu Vũ còn chưa trả lời thì có một người đã đi tới, cười nói: “Lâm công tử về đúng lúc lắm, ta chỉ đến lấy đi đan Tinh Nguyên thuộc về mình, nhưng hình như yêu sủng của ngươi không chịu nói lý lẽ, đánh vài người của bọn ta bị thương, con súc sinh đó hung hăng lắm, ngươi nên dạy dỗ nó lại đi”.