“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3135
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất đảo mắt sang nhìn kẻ lên tiếng. Trùng hợp ghê, Lâm Nhất nhớ rõ người này, ấn tượng cũng khá sâu sắc, đây chính là kẻ đầu tiên xung phong làm chó cho Nam Cung Hạ, Thanh Ưng giới Chương Phong. Hai người bên cạnh lần lượt là Hoàng Hổ Thạch Lũng giới cùng Vi Huynh của Phong Ảnh giới. Nhờ phước của ba tên đó, đa số mọi người ở quảng trường đều đứng về phía Hỏa Vân giới. “Ngươi muốn lấy bao nhiêu đan Tinh Nguyên”, Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, thản nhiên hỏi. Ánh mắt Chương Phong hiện lên vẻ tham lam, cười nói: “Một vạn viên là đủ, ba người bọn ta bị Hỏa Vân giới ép bức thảm thương, lần này may có Lâm công tử cứu giúp”. Những nguuời khác nghe thấy thế thì ánh mắt cũng bắt đầu rục rịch. Lâm Nhất nhếch miệng, cười nhạo: “Ta chỉ mới nghe nói công phu sư tử ngoạm, chứ chưa nghe nói con chó cũng dám há miệng to như thế”. Ba người Chương Phong tái mặt, Lâm Nhất này dám nói bọn họ là chó trước mặt bao người. “Lâm Nhất, bọn ta lấy đi đan Tinh Nguyên thuộc về mình là chuyện hết sức bình thường. Ngươi không cho thì thôi, sao lại sỉ nhục bọn ta, ngươi làm thế có khác gì bọn cướp giật Hỏa Vân giới này đâu?” Chương Phong vẫn giữ bình tĩnh, lạnh giọng nói. “Nếu ta nhớ không lầm, các ngươi đã chủ động đứng ra làm chó cho Nam Cung Hạ, thế thì nói gì đến hai chữ sỉ nhục nữa?”, Lâm Nhất cười tủm tỉm nhìn bọn họ, ánh mắt đầy vẻ cười cợt. Sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, nghẹn họng nói không nên lời, sắc mặt cũng trở nên âm u hơn. “Lâm Nhất, hôm nay đan Tinh Nguyên này ngươi không muốn cho cũng phải cho. Ngươi đắc tội với Hỏa Vân giới, chỉ cần bọn ta muốn, có thể mật báo với người nắm quyền Hỏa Vân giới bất kỳ lúc nào. Thực lực của Nam Cung Hạ này không được tính là mạnh nhất ở Hỏa Vân giới, hắn ta cũng chưa thể tu luyện Hỏa Vân Phần Thiên Thủ đến cảnh giới cao siêu”. “Lâm công tử, ba huynh đệ bọn ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cẩn thận lại”. “Lâm Nhất, bọn ta chỉ lấy đi một vạn viên đan Tinh Nguyên mà thôi, chút lợi lộc đó ngươi cũng không chịu cho, đừng có mà quá đáng như thế!” Thấy Lâm Nhất không có ý định nhượng bộ, ba người cũng hoàn toàn trở mặt, cũng chẳng hề sợ hãi. Tuy Lâm Nhất rất mạnh, nhưng hắn đã đánh liên tục hai trận rồi, chưa chắc đã đủ sức giết hết cả ba người họ. Chỉ cần một người còn sống, thì sẽ đủ sức vạch trần chuyện này cho Hỏa Vân giới, khi đó Lâm Nhất cũng chỉ còn con đường chết. Sắc mặt Chương Phong đầy âm u, lạnh lùng nói: “Lâm Nhất, bọn ta cũng là những người đứng đầu trong giới nên cũng có mắt để nhìn. Hai trận chiến của ngươi trông thì thoải mái, nhưng rõ ràng đã phải tung hết sức, bây giờ ngươi còn lại bao nhiêu sức mạnh? Ba người bọn ta có lẽ không làm gì được ngươi, nhưng bị Hỏa Vân giới cướp đi đan Tinh Nguyên không chỉ là ba người bọn ta, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất đảo mắt sang nhìn kẻ lên tiếng. Trùng hợp ghê, Lâm Nhất nhớ rõ người này, ấn tượng cũng khá sâu sắc, đây chính là kẻ đầu tiên xung phong làm chó cho Nam Cung Hạ, Thanh Ưng giới Chương Phong. Hai người bên cạnh lần lượt là Hoàng Hổ Thạch Lũng giới cùng Vi Huynh của Phong Ảnh giới. Nhờ phước của ba tên đó, đa số mọi người ở quảng trường đều đứng về phía Hỏa Vân giới. “Ngươi muốn lấy bao nhiêu đan Tinh Nguyên”, Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, thản nhiên hỏi. Ánh mắt Chương Phong hiện lên vẻ tham lam, cười nói: “Một vạn viên là đủ, ba người bọn ta bị Hỏa Vân giới ép bức thảm thương, lần này may có Lâm công tử cứu giúp”. Những nguuời khác nghe thấy thế thì ánh mắt cũng bắt đầu rục rịch. Lâm Nhất nhếch miệng, cười nhạo: “Ta chỉ mới nghe nói công phu sư tử ngoạm, chứ chưa nghe nói con chó cũng dám há miệng to như thế”. Ba người Chương Phong tái mặt, Lâm Nhất này dám nói bọn họ là chó trước mặt bao người. “Lâm Nhất, bọn ta lấy đi đan Tinh Nguyên thuộc về mình là chuyện hết sức bình thường. Ngươi không cho thì thôi, sao lại sỉ nhục bọn ta, ngươi làm thế có khác gì bọn cướp giật Hỏa Vân giới này đâu?” Chương Phong vẫn giữ bình tĩnh, lạnh giọng nói. “Nếu ta nhớ không lầm, các ngươi đã chủ động đứng ra làm chó cho Nam Cung Hạ, thế thì nói gì đến hai chữ sỉ nhục nữa?”, Lâm Nhất cười tủm tỉm nhìn bọn họ, ánh mắt đầy vẻ cười cợt. Sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, nghẹn họng nói không nên lời, sắc mặt cũng trở nên âm u hơn. “Lâm Nhất, hôm nay đan Tinh Nguyên này ngươi không muốn cho cũng phải cho. Ngươi đắc tội với Hỏa Vân giới, chỉ cần bọn ta muốn, có thể mật báo với người nắm quyền Hỏa Vân giới bất kỳ lúc nào. Thực lực của Nam Cung Hạ này không được tính là mạnh nhất ở Hỏa Vân giới, hắn ta cũng chưa thể tu luyện Hỏa Vân Phần Thiên Thủ đến cảnh giới cao siêu”. “Lâm công tử, ba huynh đệ bọn ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cẩn thận lại”. “Lâm Nhất, bọn ta chỉ lấy đi một vạn viên đan Tinh Nguyên mà thôi, chút lợi lộc đó ngươi cũng không chịu cho, đừng có mà quá đáng như thế!” Thấy Lâm Nhất không có ý định nhượng bộ, ba người cũng hoàn toàn trở mặt, cũng chẳng hề sợ hãi. Tuy Lâm Nhất rất mạnh, nhưng hắn đã đánh liên tục hai trận rồi, chưa chắc đã đủ sức giết hết cả ba người họ. Chỉ cần một người còn sống, thì sẽ đủ sức vạch trần chuyện này cho Hỏa Vân giới, khi đó Lâm Nhất cũng chỉ còn con đường chết. Sắc mặt Chương Phong đầy âm u, lạnh lùng nói: “Lâm Nhất, bọn ta cũng là những người đứng đầu trong giới nên cũng có mắt để nhìn. Hai trận chiến của ngươi trông thì thoải mái, nhưng rõ ràng đã phải tung hết sức, bây giờ ngươi còn lại bao nhiêu sức mạnh? Ba người bọn ta có lẽ không làm gì được ngươi, nhưng bị Hỏa Vân giới cướp đi đan Tinh Nguyên không chỉ là ba người bọn ta, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất đảo mắt sang nhìn kẻ lên tiếng. Trùng hợp ghê, Lâm Nhất nhớ rõ người này, ấn tượng cũng khá sâu sắc, đây chính là kẻ đầu tiên xung phong làm chó cho Nam Cung Hạ, Thanh Ưng giới Chương Phong. Hai người bên cạnh lần lượt là Hoàng Hổ Thạch Lũng giới cùng Vi Huynh của Phong Ảnh giới. Nhờ phước của ba tên đó, đa số mọi người ở quảng trường đều đứng về phía Hỏa Vân giới. “Ngươi muốn lấy bao nhiêu đan Tinh Nguyên”, Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, thản nhiên hỏi. Ánh mắt Chương Phong hiện lên vẻ tham lam, cười nói: “Một vạn viên là đủ, ba người bọn ta bị Hỏa Vân giới ép bức thảm thương, lần này may có Lâm công tử cứu giúp”. Những nguuời khác nghe thấy thế thì ánh mắt cũng bắt đầu rục rịch. Lâm Nhất nhếch miệng, cười nhạo: “Ta chỉ mới nghe nói công phu sư tử ngoạm, chứ chưa nghe nói con chó cũng dám há miệng to như thế”. Ba người Chương Phong tái mặt, Lâm Nhất này dám nói bọn họ là chó trước mặt bao người. “Lâm Nhất, bọn ta lấy đi đan Tinh Nguyên thuộc về mình là chuyện hết sức bình thường. Ngươi không cho thì thôi, sao lại sỉ nhục bọn ta, ngươi làm thế có khác gì bọn cướp giật Hỏa Vân giới này đâu?” Chương Phong vẫn giữ bình tĩnh, lạnh giọng nói. “Nếu ta nhớ không lầm, các ngươi đã chủ động đứng ra làm chó cho Nam Cung Hạ, thế thì nói gì đến hai chữ sỉ nhục nữa?”, Lâm Nhất cười tủm tỉm nhìn bọn họ, ánh mắt đầy vẻ cười cợt. Sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, nghẹn họng nói không nên lời, sắc mặt cũng trở nên âm u hơn. “Lâm Nhất, hôm nay đan Tinh Nguyên này ngươi không muốn cho cũng phải cho. Ngươi đắc tội với Hỏa Vân giới, chỉ cần bọn ta muốn, có thể mật báo với người nắm quyền Hỏa Vân giới bất kỳ lúc nào. Thực lực của Nam Cung Hạ này không được tính là mạnh nhất ở Hỏa Vân giới, hắn ta cũng chưa thể tu luyện Hỏa Vân Phần Thiên Thủ đến cảnh giới cao siêu”. “Lâm công tử, ba huynh đệ bọn ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cẩn thận lại”. “Lâm Nhất, bọn ta chỉ lấy đi một vạn viên đan Tinh Nguyên mà thôi, chút lợi lộc đó ngươi cũng không chịu cho, đừng có mà quá đáng như thế!” Thấy Lâm Nhất không có ý định nhượng bộ, ba người cũng hoàn toàn trở mặt, cũng chẳng hề sợ hãi. Tuy Lâm Nhất rất mạnh, nhưng hắn đã đánh liên tục hai trận rồi, chưa chắc đã đủ sức giết hết cả ba người họ. Chỉ cần một người còn sống, thì sẽ đủ sức vạch trần chuyện này cho Hỏa Vân giới, khi đó Lâm Nhất cũng chỉ còn con đường chết. Sắc mặt Chương Phong đầy âm u, lạnh lùng nói: “Lâm Nhất, bọn ta cũng là những người đứng đầu trong giới nên cũng có mắt để nhìn. Hai trận chiến của ngươi trông thì thoải mái, nhưng rõ ràng đã phải tung hết sức, bây giờ ngươi còn lại bao nhiêu sức mạnh? Ba người bọn ta có lẽ không làm gì được ngươi, nhưng bị Hỏa Vân giới cướp đi đan Tinh Nguyên không chỉ là ba người bọn ta, ngươi đừng khinh người quá đáng!”