“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3137

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương Phong, Hoàng Hổ, Vi Khuynh!  Một giây trước ba người vẫn còn sống sờ sờ ra đó, nhưng một giây này còn chưa trôi qua hết, đầu họ đã lần lượt rơi xuống đất.  Bịch!  Ba cơ thể không đầu ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.  Mà kiếm của Lâm Nhất đã sớm cất vào vỏ, cảnh tượng chấn động khiến người ta sởn gai óc. Những người đòi cướp đan Tinh Nguyên trước đó đều im miệng, sắc mặt cực kì khó coi.  Ai cũng la lối bảo Lâm Nhất đừng khinh người quá đáng, nhưng chính họ lại ỷ người đông thế mạnh, hùng hổ đe doạ người khác.  Họ cho rằng Lâm Nhất đánh nhiều trận liên tục, thậm chí còn bị nội thương khi đấu với Vũ Hạo Thiên nên mới nhường nhịn họ, không ngờ hắn chỉ không muốn tàn sát mọi người mà thôi.  Bây giờ đám người này ép Lâm Nhất giết ba người bằng một nhát kiếm, đặc biệt là sau câu nói “khinh ngươi thì thế nào” cũng coi như đã tự nhận quả báo.  “Những ai nói muốn đi theo Nam Cung Hạ vừa rồi đều cút hết đi, đừng xuất hiện trước mặt ta. Những người còn lại đều có thể lấy năm trăm viên đan Tinh Nguyên, Lâm Nhất ta không muốn đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua đôi mắt này tinh lắm, ai từng làm chó ta đều nhớ kĩ!”  Lâm Nhất cảnh cáo, lạnh lùng nhìn lướt qua một vòng.  Chết tiệt!  Đám người này run bần bật trước ánh mắt của Lâm Nhất, nhưng trong lòng lại mắng thầm. Không ngờ thằng khốn này lại muốn đuổi chúng ta đi, đợi sau khi đi phải báo cho người của Hoả Vân giới mới được.  “Vẫn chưa đi à?”  Lâm Nhất thầm cười khẩy, ngay sau đó vung tay lên.  Phụt!  Ấn đường của một kẻ kêu gào Lâm Nhất nhất định sẽ chết, trợ uy cho Nam Cung Hạ trước đó xuất hiện lỗ máu, chết ngay tại chỗ.  “Đi! Đi! Đi!”  Những người khác sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, không dám tiếp tục ở lại, thậm chí còn không có can đảm quay đầu lại nhìn Lâm Nhất.  “Những người này đều rất trơ trẽn, không thể giữ lại một kẻ nào, nếu không họ sẽ tiết lộ tranh chân dung và thông tin của ngươi cho người của Hoả Vân giới”, Phương Thiếu Vũ bước tới nói nhỏ vào tai Lâm Nhất, trước đó hắn ta giằng co với đám người này, coi như đã được biết sự vô sỉ của họ.  Ra vẻ ta yếu ta có lý, hoàn toàn quên mất dáng vẻ lúc trước tự nguyện đi theo Nam Cung Hạ cười nhạo và mắng chửi Lâm Nhất.  Lúc này người của Hoả Vân giới vừa chết, họ lập tức phủi sạch quan hệ, còn muốn được chia đan Tinh Nguyên, vô sỉ đê tiện mà còn trơ trẽn.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương Phong, Hoàng Hổ, Vi Khuynh!  Một giây trước ba người vẫn còn sống sờ sờ ra đó, nhưng một giây này còn chưa trôi qua hết, đầu họ đã lần lượt rơi xuống đất.  Bịch!  Ba cơ thể không đầu ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.  Mà kiếm của Lâm Nhất đã sớm cất vào vỏ, cảnh tượng chấn động khiến người ta sởn gai óc. Những người đòi cướp đan Tinh Nguyên trước đó đều im miệng, sắc mặt cực kì khó coi.  Ai cũng la lối bảo Lâm Nhất đừng khinh người quá đáng, nhưng chính họ lại ỷ người đông thế mạnh, hùng hổ đe doạ người khác.  Họ cho rằng Lâm Nhất đánh nhiều trận liên tục, thậm chí còn bị nội thương khi đấu với Vũ Hạo Thiên nên mới nhường nhịn họ, không ngờ hắn chỉ không muốn tàn sát mọi người mà thôi.  Bây giờ đám người này ép Lâm Nhất giết ba người bằng một nhát kiếm, đặc biệt là sau câu nói “khinh ngươi thì thế nào” cũng coi như đã tự nhận quả báo.  “Những ai nói muốn đi theo Nam Cung Hạ vừa rồi đều cút hết đi, đừng xuất hiện trước mặt ta. Những người còn lại đều có thể lấy năm trăm viên đan Tinh Nguyên, Lâm Nhất ta không muốn đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua đôi mắt này tinh lắm, ai từng làm chó ta đều nhớ kĩ!”  Lâm Nhất cảnh cáo, lạnh lùng nhìn lướt qua một vòng.  Chết tiệt!  Đám người này run bần bật trước ánh mắt của Lâm Nhất, nhưng trong lòng lại mắng thầm. Không ngờ thằng khốn này lại muốn đuổi chúng ta đi, đợi sau khi đi phải báo cho người của Hoả Vân giới mới được.  “Vẫn chưa đi à?”  Lâm Nhất thầm cười khẩy, ngay sau đó vung tay lên.  Phụt!  Ấn đường của một kẻ kêu gào Lâm Nhất nhất định sẽ chết, trợ uy cho Nam Cung Hạ trước đó xuất hiện lỗ máu, chết ngay tại chỗ.  “Đi! Đi! Đi!”  Những người khác sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, không dám tiếp tục ở lại, thậm chí còn không có can đảm quay đầu lại nhìn Lâm Nhất.  “Những người này đều rất trơ trẽn, không thể giữ lại một kẻ nào, nếu không họ sẽ tiết lộ tranh chân dung và thông tin của ngươi cho người của Hoả Vân giới”, Phương Thiếu Vũ bước tới nói nhỏ vào tai Lâm Nhất, trước đó hắn ta giằng co với đám người này, coi như đã được biết sự vô sỉ của họ.  Ra vẻ ta yếu ta có lý, hoàn toàn quên mất dáng vẻ lúc trước tự nguyện đi theo Nam Cung Hạ cười nhạo và mắng chửi Lâm Nhất.  Lúc này người của Hoả Vân giới vừa chết, họ lập tức phủi sạch quan hệ, còn muốn được chia đan Tinh Nguyên, vô sỉ đê tiện mà còn trơ trẽn.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương Phong, Hoàng Hổ, Vi Khuynh!  Một giây trước ba người vẫn còn sống sờ sờ ra đó, nhưng một giây này còn chưa trôi qua hết, đầu họ đã lần lượt rơi xuống đất.  Bịch!  Ba cơ thể không đầu ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.  Mà kiếm của Lâm Nhất đã sớm cất vào vỏ, cảnh tượng chấn động khiến người ta sởn gai óc. Những người đòi cướp đan Tinh Nguyên trước đó đều im miệng, sắc mặt cực kì khó coi.  Ai cũng la lối bảo Lâm Nhất đừng khinh người quá đáng, nhưng chính họ lại ỷ người đông thế mạnh, hùng hổ đe doạ người khác.  Họ cho rằng Lâm Nhất đánh nhiều trận liên tục, thậm chí còn bị nội thương khi đấu với Vũ Hạo Thiên nên mới nhường nhịn họ, không ngờ hắn chỉ không muốn tàn sát mọi người mà thôi.  Bây giờ đám người này ép Lâm Nhất giết ba người bằng một nhát kiếm, đặc biệt là sau câu nói “khinh ngươi thì thế nào” cũng coi như đã tự nhận quả báo.  “Những ai nói muốn đi theo Nam Cung Hạ vừa rồi đều cút hết đi, đừng xuất hiện trước mặt ta. Những người còn lại đều có thể lấy năm trăm viên đan Tinh Nguyên, Lâm Nhất ta không muốn đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua đôi mắt này tinh lắm, ai từng làm chó ta đều nhớ kĩ!”  Lâm Nhất cảnh cáo, lạnh lùng nhìn lướt qua một vòng.  Chết tiệt!  Đám người này run bần bật trước ánh mắt của Lâm Nhất, nhưng trong lòng lại mắng thầm. Không ngờ thằng khốn này lại muốn đuổi chúng ta đi, đợi sau khi đi phải báo cho người của Hoả Vân giới mới được.  “Vẫn chưa đi à?”  Lâm Nhất thầm cười khẩy, ngay sau đó vung tay lên.  Phụt!  Ấn đường của một kẻ kêu gào Lâm Nhất nhất định sẽ chết, trợ uy cho Nam Cung Hạ trước đó xuất hiện lỗ máu, chết ngay tại chỗ.  “Đi! Đi! Đi!”  Những người khác sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, không dám tiếp tục ở lại, thậm chí còn không có can đảm quay đầu lại nhìn Lâm Nhất.  “Những người này đều rất trơ trẽn, không thể giữ lại một kẻ nào, nếu không họ sẽ tiết lộ tranh chân dung và thông tin của ngươi cho người của Hoả Vân giới”, Phương Thiếu Vũ bước tới nói nhỏ vào tai Lâm Nhất, trước đó hắn ta giằng co với đám người này, coi như đã được biết sự vô sỉ của họ.  Ra vẻ ta yếu ta có lý, hoàn toàn quên mất dáng vẻ lúc trước tự nguyện đi theo Nam Cung Hạ cười nhạo và mắng chửi Lâm Nhất.  Lúc này người của Hoả Vân giới vừa chết, họ lập tức phủi sạch quan hệ, còn muốn được chia đan Tinh Nguyên, vô sỉ đê tiện mà còn trơ trẽn.  

Chương 3137