“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3138
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhất là câu cuối cùng, khiến hắn ta sởn gai ốc. Lâm Nhất cười nói: “Thứ nhất ta không phải người thích giết chóc, thứ hai thật sự là không cần thiết. Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, cuộc tranh tài vạn giới làm sao vùng lên!” Dứt lời, trong đầu Phương Thiếu Vũ lập tức nổ ầm một tiếng, lời nói của Lâm Nhất khiến hắn ta thông suốt, khiến hắn ta tỉnh ngộ. Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, trong cuộc tranh tài vạn giới nói gì đến chuyện vùng lên! Số người ở lại còn hơn mười người, Lâm Nhất cũng không keo kiệt, bảo Phương Thiếu Vũ cho mỗi người năm trăm viên đan Tinh Nguyên. Nếu có thiên phú và tư chất thì cho thêm mấy trăm viên, thậm chí một nghìn viên cũng không ảnh hưởng gì. Con đường thông thiên này ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào, vĩnh viễn cũng đừng xem thường bất kỳ ai. Đừng khinh thiếu niên nghèo. Dù sao khí vận vô thường, ai có thể biết được hôm nay trong những người này có đại năng tương lai hay không. Đây là Lâm Nhất đang kết thiện duyên cho mình, có ích hay không phải thuận theo bản tâm của mình. Dưới sự áp bách mạnh mẽ của Hỏa Vân giới mà mười mấy người này có thể giữ vững bản tâm không làm chó, đủ để có được sự tôn trọng của Lâm Nhất. “Cái này… sao lại cho thêm nhiều như vậy?” “Tám trăm viên!” “Một nghìn viên, nhiều quá”. Sau khi mười mấy người đó nhận được đan Tinh Nguyên thì kinh ngạc không thôi, vốn dĩ năm trăm viên đan Tinh Nguyên đủ để bọn họ bù đắp tổn thất, thậm chí còn dư. Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại cho nhiều như vậy, khiến bọn họ vui mừng không thôi, thực sự rất kinh ngạc. Phương Thiếu Vũ thấy vậy cười nói: “Lâm huynh nói các vị vẫn giữ được ngạo cốt, chỉ cần không chết ắt sẽ có ngày thành danh. Hôm nay kết thiện duyên cũng là kính nể ngạo cốt của các vị!” Ồ! Mọi người nghe vậy đều buột miệng kêu lên, trong mắt có nước mắt lấp lánh. Bọn họ đều là nhân tài đỉnh cao của giới vực của mình. Nếu nói ai không có ngạo cốt thì chắc chắn là nói bậy, nhưng đến con đường thông thiên này mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Ngạo cốt trên người có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Có thể đáng tiền hơn cả mạng sao? Có người quỳ gối trước sự chênh lệch khổng lồ, có người thì vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì một khi quỳ xuống, luồng khí trong lòng sẽ tiêu tan. Một khi khuất phục, dù có thể nhận được lợi ích lớn đến mấy, muốn đứng lên lại sẽ vô cùng khó khăn. Bọn họ ở trong thành bị người khác giễu cợt, cực kỳ nhục nhã, nhưng đều cắn răng kiên trì, chỉ vì vẫn giữ được ngạo cốt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhất là câu cuối cùng, khiến hắn ta sởn gai ốc. Lâm Nhất cười nói: “Thứ nhất ta không phải người thích giết chóc, thứ hai thật sự là không cần thiết. Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, cuộc tranh tài vạn giới làm sao vùng lên!” Dứt lời, trong đầu Phương Thiếu Vũ lập tức nổ ầm một tiếng, lời nói của Lâm Nhất khiến hắn ta thông suốt, khiến hắn ta tỉnh ngộ. Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, trong cuộc tranh tài vạn giới nói gì đến chuyện vùng lên! Số người ở lại còn hơn mười người, Lâm Nhất cũng không keo kiệt, bảo Phương Thiếu Vũ cho mỗi người năm trăm viên đan Tinh Nguyên. Nếu có thiên phú và tư chất thì cho thêm mấy trăm viên, thậm chí một nghìn viên cũng không ảnh hưởng gì. Con đường thông thiên này ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào, vĩnh viễn cũng đừng xem thường bất kỳ ai. Đừng khinh thiếu niên nghèo. Dù sao khí vận vô thường, ai có thể biết được hôm nay trong những người này có đại năng tương lai hay không. Đây là Lâm Nhất đang kết thiện duyên cho mình, có ích hay không phải thuận theo bản tâm của mình. Dưới sự áp bách mạnh mẽ của Hỏa Vân giới mà mười mấy người này có thể giữ vững bản tâm không làm chó, đủ để có được sự tôn trọng của Lâm Nhất. “Cái này… sao lại cho thêm nhiều như vậy?” “Tám trăm viên!” “Một nghìn viên, nhiều quá”. Sau khi mười mấy người đó nhận được đan Tinh Nguyên thì kinh ngạc không thôi, vốn dĩ năm trăm viên đan Tinh Nguyên đủ để bọn họ bù đắp tổn thất, thậm chí còn dư. Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại cho nhiều như vậy, khiến bọn họ vui mừng không thôi, thực sự rất kinh ngạc. Phương Thiếu Vũ thấy vậy cười nói: “Lâm huynh nói các vị vẫn giữ được ngạo cốt, chỉ cần không chết ắt sẽ có ngày thành danh. Hôm nay kết thiện duyên cũng là kính nể ngạo cốt của các vị!” Ồ! Mọi người nghe vậy đều buột miệng kêu lên, trong mắt có nước mắt lấp lánh. Bọn họ đều là nhân tài đỉnh cao của giới vực của mình. Nếu nói ai không có ngạo cốt thì chắc chắn là nói bậy, nhưng đến con đường thông thiên này mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Ngạo cốt trên người có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Có thể đáng tiền hơn cả mạng sao? Có người quỳ gối trước sự chênh lệch khổng lồ, có người thì vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì một khi quỳ xuống, luồng khí trong lòng sẽ tiêu tan. Một khi khuất phục, dù có thể nhận được lợi ích lớn đến mấy, muốn đứng lên lại sẽ vô cùng khó khăn. Bọn họ ở trong thành bị người khác giễu cợt, cực kỳ nhục nhã, nhưng đều cắn răng kiên trì, chỉ vì vẫn giữ được ngạo cốt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhất là câu cuối cùng, khiến hắn ta sởn gai ốc. Lâm Nhất cười nói: “Thứ nhất ta không phải người thích giết chóc, thứ hai thật sự là không cần thiết. Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, cuộc tranh tài vạn giới làm sao vùng lên!” Dứt lời, trong đầu Phương Thiếu Vũ lập tức nổ ầm một tiếng, lời nói của Lâm Nhất khiến hắn ta thông suốt, khiến hắn ta tỉnh ngộ. Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, trong cuộc tranh tài vạn giới nói gì đến chuyện vùng lên! Số người ở lại còn hơn mười người, Lâm Nhất cũng không keo kiệt, bảo Phương Thiếu Vũ cho mỗi người năm trăm viên đan Tinh Nguyên. Nếu có thiên phú và tư chất thì cho thêm mấy trăm viên, thậm chí một nghìn viên cũng không ảnh hưởng gì. Con đường thông thiên này ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào, vĩnh viễn cũng đừng xem thường bất kỳ ai. Đừng khinh thiếu niên nghèo. Dù sao khí vận vô thường, ai có thể biết được hôm nay trong những người này có đại năng tương lai hay không. Đây là Lâm Nhất đang kết thiện duyên cho mình, có ích hay không phải thuận theo bản tâm của mình. Dưới sự áp bách mạnh mẽ của Hỏa Vân giới mà mười mấy người này có thể giữ vững bản tâm không làm chó, đủ để có được sự tôn trọng của Lâm Nhất. “Cái này… sao lại cho thêm nhiều như vậy?” “Tám trăm viên!” “Một nghìn viên, nhiều quá”. Sau khi mười mấy người đó nhận được đan Tinh Nguyên thì kinh ngạc không thôi, vốn dĩ năm trăm viên đan Tinh Nguyên đủ để bọn họ bù đắp tổn thất, thậm chí còn dư. Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại cho nhiều như vậy, khiến bọn họ vui mừng không thôi, thực sự rất kinh ngạc. Phương Thiếu Vũ thấy vậy cười nói: “Lâm huynh nói các vị vẫn giữ được ngạo cốt, chỉ cần không chết ắt sẽ có ngày thành danh. Hôm nay kết thiện duyên cũng là kính nể ngạo cốt của các vị!” Ồ! Mọi người nghe vậy đều buột miệng kêu lên, trong mắt có nước mắt lấp lánh. Bọn họ đều là nhân tài đỉnh cao của giới vực của mình. Nếu nói ai không có ngạo cốt thì chắc chắn là nói bậy, nhưng đến con đường thông thiên này mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Ngạo cốt trên người có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Có thể đáng tiền hơn cả mạng sao? Có người quỳ gối trước sự chênh lệch khổng lồ, có người thì vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì một khi quỳ xuống, luồng khí trong lòng sẽ tiêu tan. Một khi khuất phục, dù có thể nhận được lợi ích lớn đến mấy, muốn đứng lên lại sẽ vô cùng khó khăn. Bọn họ ở trong thành bị người khác giễu cợt, cực kỳ nhục nhã, nhưng đều cắn răng kiên trì, chỉ vì vẫn giữ được ngạo cốt.