“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3158

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cơ thể Diễm Thiết biến hoá, một quyền này hắn ta không nện về phía ngực Lâm Nhất nữa, hắn ta hoài nghi là do trước ngực đối phương có bảo bối hộ thân bí mật gì đó. Hắn ta đổi quyền thành chưởng, năm ngón tay mở ra dứt khoát đẩy về phía bên vai trái của Lâm Nhất.  Chân nguyên rót thẳng vào bàn tay, làm nó đỏ rực như sắt nung, đốt cháy xuyên qua cả không khí.  Rầm!  Nhanh như chớp ấn chặt lên trên vai của Lâm Nhất, chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người vẫn ngập đầy nỗi bàng hoàng. Lâm Nhất thân đeo kiếm hạp, vạt áo sam xanh vẫn không hề chuyển động.  Cái này…  Cái này, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?  Diễm Thiết nhìn đến phát ngốc cả người, trên con đường thông thiên hắn ta từng gặp qua các thể loại yêu nghiệt, nhưng trước giờ chưa từng gặp một nhân tài cảnh giới Bán bộ Thiên Phách nào khủng bố như thế này.  Dưới một quyền một chưởng của hắn ta mà không những chẳng hề động đậy, thậm chí đến bị thương nhẹ cũng chẳng có.  Cái này… quả thực là hơi vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta.  Loại Giới Vực rác rưởi như Huyền Hoàng giới, chỉ có thể miễn cưỡng được gọi là Giới Vực cấp trung, so với Hoả Vân giới mà nói thì còn kém đến mười vạn tám nghìn dặm.  Trừ phi, hắn chính là yêu nghiệt của Giới Vực cấp cao?  Không, không thể nào!  Chỉ thoáng nghĩ đến mà Diễm Thiết đã gạt bỏ ngay suy nghĩ này, tuỳ tiện một người nào đó của Giới Vực cấp cao đã có thể bóp chết cả Hoả Vân giới. Hắn nếu như thực sự là người của Giới Vực cấp cao thì hầu như không cần phải nằm ở chỗ này, cả Lôi Hoả Vực đều sẽ phải thần phục trước hắn.  Lúc này, hai người khác của Hoả Vân giới đều đã đần thộn ra.  Mặt đã hoàn toàn biến sắc, nếu như nói một quyền của Diễm Thiết còn có chút qua loa. Nhưng quyền thứ hai này, đại ca chắc chắn sẽ không qua quýt nữa, nhưng kết quả lại vẫn không khác gì quyền thứ nhất.  Chỉ có thể nói rằng, thực lực của đối phương quả thực là vô cùng đáng sợ, ít nhất nhục thân đã vượt xa bọn họ.  Nghĩ đến đây, tất cả những võ giả đang âm thầm quan sát, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hoàng.  “Một chiêu cuối cùng!”  Giọng nói của Diễm Thiết lại truyền đến lần nữa, đáy mắt hắn ta xẹt qua hàn ý cực kỳ u ám, giống như một con rắn độc đang ẩn mình trong bóng đêm khiến người ta rợn tóc gáy.  Rầm! Rầm! Rầm!  Nhưng lại chỉ thấy cơ thể hắn ta đột nhiên bùng lên, dốc sạch sức mạnh, thúc đẩy Chân nguyên đến mức giới hạn. Chỉ trong một tích tắc, nện ra mấy chục quyền, mỗi một quyền đều nhằm thẳng vào chỗ hiểm, mỗi một quyền nện ra đều gây ra những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp trên bầu trời.  Rắc! Rắc! Rắc! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cơ thể Diễm Thiết biến hoá, một quyền này hắn ta không nện về phía ngực Lâm Nhất nữa, hắn ta hoài nghi là do trước ngực đối phương có bảo bối hộ thân bí mật gì đó. Hắn ta đổi quyền thành chưởng, năm ngón tay mở ra dứt khoát đẩy về phía bên vai trái của Lâm Nhất.  Chân nguyên rót thẳng vào bàn tay, làm nó đỏ rực như sắt nung, đốt cháy xuyên qua cả không khí.  Rầm!  Nhanh như chớp ấn chặt lên trên vai của Lâm Nhất, chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người vẫn ngập đầy nỗi bàng hoàng. Lâm Nhất thân đeo kiếm hạp, vạt áo sam xanh vẫn không hề chuyển động.  Cái này…  Cái này, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?  Diễm Thiết nhìn đến phát ngốc cả người, trên con đường thông thiên hắn ta từng gặp qua các thể loại yêu nghiệt, nhưng trước giờ chưa từng gặp một nhân tài cảnh giới Bán bộ Thiên Phách nào khủng bố như thế này.  Dưới một quyền một chưởng của hắn ta mà không những chẳng hề động đậy, thậm chí đến bị thương nhẹ cũng chẳng có.  Cái này… quả thực là hơi vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta.  Loại Giới Vực rác rưởi như Huyền Hoàng giới, chỉ có thể miễn cưỡng được gọi là Giới Vực cấp trung, so với Hoả Vân giới mà nói thì còn kém đến mười vạn tám nghìn dặm.  Trừ phi, hắn chính là yêu nghiệt của Giới Vực cấp cao?  Không, không thể nào!  Chỉ thoáng nghĩ đến mà Diễm Thiết đã gạt bỏ ngay suy nghĩ này, tuỳ tiện một người nào đó của Giới Vực cấp cao đã có thể bóp chết cả Hoả Vân giới. Hắn nếu như thực sự là người của Giới Vực cấp cao thì hầu như không cần phải nằm ở chỗ này, cả Lôi Hoả Vực đều sẽ phải thần phục trước hắn.  Lúc này, hai người khác của Hoả Vân giới đều đã đần thộn ra.  Mặt đã hoàn toàn biến sắc, nếu như nói một quyền của Diễm Thiết còn có chút qua loa. Nhưng quyền thứ hai này, đại ca chắc chắn sẽ không qua quýt nữa, nhưng kết quả lại vẫn không khác gì quyền thứ nhất.  Chỉ có thể nói rằng, thực lực của đối phương quả thực là vô cùng đáng sợ, ít nhất nhục thân đã vượt xa bọn họ.  Nghĩ đến đây, tất cả những võ giả đang âm thầm quan sát, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hoàng.  “Một chiêu cuối cùng!”  Giọng nói của Diễm Thiết lại truyền đến lần nữa, đáy mắt hắn ta xẹt qua hàn ý cực kỳ u ám, giống như một con rắn độc đang ẩn mình trong bóng đêm khiến người ta rợn tóc gáy.  Rầm! Rầm! Rầm!  Nhưng lại chỉ thấy cơ thể hắn ta đột nhiên bùng lên, dốc sạch sức mạnh, thúc đẩy Chân nguyên đến mức giới hạn. Chỉ trong một tích tắc, nện ra mấy chục quyền, mỗi một quyền đều nhằm thẳng vào chỗ hiểm, mỗi một quyền nện ra đều gây ra những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp trên bầu trời.  Rắc! Rắc! Rắc! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cơ thể Diễm Thiết biến hoá, một quyền này hắn ta không nện về phía ngực Lâm Nhất nữa, hắn ta hoài nghi là do trước ngực đối phương có bảo bối hộ thân bí mật gì đó. Hắn ta đổi quyền thành chưởng, năm ngón tay mở ra dứt khoát đẩy về phía bên vai trái của Lâm Nhất.  Chân nguyên rót thẳng vào bàn tay, làm nó đỏ rực như sắt nung, đốt cháy xuyên qua cả không khí.  Rầm!  Nhanh như chớp ấn chặt lên trên vai của Lâm Nhất, chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người vẫn ngập đầy nỗi bàng hoàng. Lâm Nhất thân đeo kiếm hạp, vạt áo sam xanh vẫn không hề chuyển động.  Cái này…  Cái này, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?  Diễm Thiết nhìn đến phát ngốc cả người, trên con đường thông thiên hắn ta từng gặp qua các thể loại yêu nghiệt, nhưng trước giờ chưa từng gặp một nhân tài cảnh giới Bán bộ Thiên Phách nào khủng bố như thế này.  Dưới một quyền một chưởng của hắn ta mà không những chẳng hề động đậy, thậm chí đến bị thương nhẹ cũng chẳng có.  Cái này… quả thực là hơi vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta.  Loại Giới Vực rác rưởi như Huyền Hoàng giới, chỉ có thể miễn cưỡng được gọi là Giới Vực cấp trung, so với Hoả Vân giới mà nói thì còn kém đến mười vạn tám nghìn dặm.  Trừ phi, hắn chính là yêu nghiệt của Giới Vực cấp cao?  Không, không thể nào!  Chỉ thoáng nghĩ đến mà Diễm Thiết đã gạt bỏ ngay suy nghĩ này, tuỳ tiện một người nào đó của Giới Vực cấp cao đã có thể bóp chết cả Hoả Vân giới. Hắn nếu như thực sự là người của Giới Vực cấp cao thì hầu như không cần phải nằm ở chỗ này, cả Lôi Hoả Vực đều sẽ phải thần phục trước hắn.  Lúc này, hai người khác của Hoả Vân giới đều đã đần thộn ra.  Mặt đã hoàn toàn biến sắc, nếu như nói một quyền của Diễm Thiết còn có chút qua loa. Nhưng quyền thứ hai này, đại ca chắc chắn sẽ không qua quýt nữa, nhưng kết quả lại vẫn không khác gì quyền thứ nhất.  Chỉ có thể nói rằng, thực lực của đối phương quả thực là vô cùng đáng sợ, ít nhất nhục thân đã vượt xa bọn họ.  Nghĩ đến đây, tất cả những võ giả đang âm thầm quan sát, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hoàng.  “Một chiêu cuối cùng!”  Giọng nói của Diễm Thiết lại truyền đến lần nữa, đáy mắt hắn ta xẹt qua hàn ý cực kỳ u ám, giống như một con rắn độc đang ẩn mình trong bóng đêm khiến người ta rợn tóc gáy.  Rầm! Rầm! Rầm!  Nhưng lại chỉ thấy cơ thể hắn ta đột nhiên bùng lên, dốc sạch sức mạnh, thúc đẩy Chân nguyên đến mức giới hạn. Chỉ trong một tích tắc, nện ra mấy chục quyền, mỗi một quyền đều nhằm thẳng vào chỗ hiểm, mỗi một quyền nện ra đều gây ra những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp trên bầu trời.  Rắc! Rắc! Rắc! 

Chương 3158