“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3159
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cùng lúc đó, dư âm Hoả Diễm khủng bố quét đến, những Thạch lầu trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh đều bị đánh sập. Rất nhiều võ giả không kíp tránh đi đều bị dư âm bất ngờ này đánh cho ói máu, trông cực kỳ chật vật. Đến ngay cả hai người còn lại của Hoả Vân giới cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng mà bị đánh văng ra ngoài mấy trăm mét. Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ kinh hoàng, Diễm Thiết này thực là quá âm hiểm độc ác!Hiểm độc quá!! Ngoài miệng thì Diễm Thiết nói là một đòn cuối cùng, nhưng lại dốc sạch toàn lực, trong một thoáng đánh ra liền mấy chục quyền. Ngực! Xương đầu mày! Cổ họng! Đan điền! Không có chỗ nào mà không phải là chỗ hiểm! Chân nguyên Hoả Diễm khủng bố càng giống như mặt biển xanh dậy sóng, chỉ riêng dư âm thôi đã khiến trong phạm vi vài nghìn mét xung quanh ngoại trừ bức tượng Rồng đá vẫn đứng yên vững vàng ra thì tất cả những công trình kiến trúc khác đều đã bị san bằng. Những võ giả không kịp tránh đi đã bị chấn động ói máu bay cả ra ngoài, đến hai người còn lại của Hoả Vân giới cũng không may mắn tránh thoát được. Uỳnh ầm ầm! Giữa bầu trời, dị tượng Hoả Diễm tràn ra như sấm rền rung chuyển bên tai, khiến cho ai nấy tim đập thình thịch. Thật là đáng sợ quá, đây nào phải chỉ một đòn, bất luận là ai đối mặt với đợt tấn công như vũ bão này thì cũng đều khó mà tránh được kết cục bị đánh thành thịt vụn. Mặt tất cả mọi người hoàn toàn biến sắc, ba người Phương Thiếu Vũ lại càng thoắt cái trắng bệch. Lâm Nhất tối hôm qua vừa mới trải qua một trận đại kiếp, loại dị tượng kinh thiên động địa kia chẳng khác gì Thiên Phách kiếp, nhục thân chỉ e là đã chịu không ít tổn thương. Bây giờ những chỗ hiểm lại liên tục bị người ta đánh trúng, đối tượng còn là Thiết Thủ Đồ Phu của Hoả Vân giới. Lâm Nhất dù có mạnh hơn nữa, chỉ e cũng không thể chịu đựng được. “Vô sỉ!!” Vẻ mặt mấy người đầy tức giận. Người của Hoả Vân giới này quả thực là quá đê hèn. “Vô sỉ thì đã làm sao? Con đường thông thiên này, thắng làm vua thua làm giặc, vô sỉ có tính là gì! Từ giây phút khi hắn nhảy khỏi đầu rồng thì đã xác định là một người chết rồi, rất nhanh thôi sẽ đến lượt các ngươi”. Thanh niên áo đen mà Diễm Thiết gọi là lão nhị lão tam, tiện tay lau đi vết máu trên khoé miệng, lạnh lùng cười nói. Nhưng khi đám bụi mù mịt tan đi, ánh lửa tắt lịm, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cùng lúc đó, dư âm Hoả Diễm khủng bố quét đến, những Thạch lầu trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh đều bị đánh sập. Rất nhiều võ giả không kíp tránh đi đều bị dư âm bất ngờ này đánh cho ói máu, trông cực kỳ chật vật. Đến ngay cả hai người còn lại của Hoả Vân giới cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng mà bị đánh văng ra ngoài mấy trăm mét. Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ kinh hoàng, Diễm Thiết này thực là quá âm hiểm độc ác!Hiểm độc quá!! Ngoài miệng thì Diễm Thiết nói là một đòn cuối cùng, nhưng lại dốc sạch toàn lực, trong một thoáng đánh ra liền mấy chục quyền. Ngực! Xương đầu mày! Cổ họng! Đan điền! Không có chỗ nào mà không phải là chỗ hiểm! Chân nguyên Hoả Diễm khủng bố càng giống như mặt biển xanh dậy sóng, chỉ riêng dư âm thôi đã khiến trong phạm vi vài nghìn mét xung quanh ngoại trừ bức tượng Rồng đá vẫn đứng yên vững vàng ra thì tất cả những công trình kiến trúc khác đều đã bị san bằng. Những võ giả không kịp tránh đi đã bị chấn động ói máu bay cả ra ngoài, đến hai người còn lại của Hoả Vân giới cũng không may mắn tránh thoát được. Uỳnh ầm ầm! Giữa bầu trời, dị tượng Hoả Diễm tràn ra như sấm rền rung chuyển bên tai, khiến cho ai nấy tim đập thình thịch. Thật là đáng sợ quá, đây nào phải chỉ một đòn, bất luận là ai đối mặt với đợt tấn công như vũ bão này thì cũng đều khó mà tránh được kết cục bị đánh thành thịt vụn. Mặt tất cả mọi người hoàn toàn biến sắc, ba người Phương Thiếu Vũ lại càng thoắt cái trắng bệch. Lâm Nhất tối hôm qua vừa mới trải qua một trận đại kiếp, loại dị tượng kinh thiên động địa kia chẳng khác gì Thiên Phách kiếp, nhục thân chỉ e là đã chịu không ít tổn thương. Bây giờ những chỗ hiểm lại liên tục bị người ta đánh trúng, đối tượng còn là Thiết Thủ Đồ Phu của Hoả Vân giới. Lâm Nhất dù có mạnh hơn nữa, chỉ e cũng không thể chịu đựng được. “Vô sỉ!!” Vẻ mặt mấy người đầy tức giận. Người của Hoả Vân giới này quả thực là quá đê hèn. “Vô sỉ thì đã làm sao? Con đường thông thiên này, thắng làm vua thua làm giặc, vô sỉ có tính là gì! Từ giây phút khi hắn nhảy khỏi đầu rồng thì đã xác định là một người chết rồi, rất nhanh thôi sẽ đến lượt các ngươi”. Thanh niên áo đen mà Diễm Thiết gọi là lão nhị lão tam, tiện tay lau đi vết máu trên khoé miệng, lạnh lùng cười nói. Nhưng khi đám bụi mù mịt tan đi, ánh lửa tắt lịm, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cùng lúc đó, dư âm Hoả Diễm khủng bố quét đến, những Thạch lầu trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh đều bị đánh sập. Rất nhiều võ giả không kíp tránh đi đều bị dư âm bất ngờ này đánh cho ói máu, trông cực kỳ chật vật. Đến ngay cả hai người còn lại của Hoả Vân giới cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng mà bị đánh văng ra ngoài mấy trăm mét. Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ kinh hoàng, Diễm Thiết này thực là quá âm hiểm độc ác!Hiểm độc quá!! Ngoài miệng thì Diễm Thiết nói là một đòn cuối cùng, nhưng lại dốc sạch toàn lực, trong một thoáng đánh ra liền mấy chục quyền. Ngực! Xương đầu mày! Cổ họng! Đan điền! Không có chỗ nào mà không phải là chỗ hiểm! Chân nguyên Hoả Diễm khủng bố càng giống như mặt biển xanh dậy sóng, chỉ riêng dư âm thôi đã khiến trong phạm vi vài nghìn mét xung quanh ngoại trừ bức tượng Rồng đá vẫn đứng yên vững vàng ra thì tất cả những công trình kiến trúc khác đều đã bị san bằng. Những võ giả không kịp tránh đi đã bị chấn động ói máu bay cả ra ngoài, đến hai người còn lại của Hoả Vân giới cũng không may mắn tránh thoát được. Uỳnh ầm ầm! Giữa bầu trời, dị tượng Hoả Diễm tràn ra như sấm rền rung chuyển bên tai, khiến cho ai nấy tim đập thình thịch. Thật là đáng sợ quá, đây nào phải chỉ một đòn, bất luận là ai đối mặt với đợt tấn công như vũ bão này thì cũng đều khó mà tránh được kết cục bị đánh thành thịt vụn. Mặt tất cả mọi người hoàn toàn biến sắc, ba người Phương Thiếu Vũ lại càng thoắt cái trắng bệch. Lâm Nhất tối hôm qua vừa mới trải qua một trận đại kiếp, loại dị tượng kinh thiên động địa kia chẳng khác gì Thiên Phách kiếp, nhục thân chỉ e là đã chịu không ít tổn thương. Bây giờ những chỗ hiểm lại liên tục bị người ta đánh trúng, đối tượng còn là Thiết Thủ Đồ Phu của Hoả Vân giới. Lâm Nhất dù có mạnh hơn nữa, chỉ e cũng không thể chịu đựng được. “Vô sỉ!!” Vẻ mặt mấy người đầy tức giận. Người của Hoả Vân giới này quả thực là quá đê hèn. “Vô sỉ thì đã làm sao? Con đường thông thiên này, thắng làm vua thua làm giặc, vô sỉ có tính là gì! Từ giây phút khi hắn nhảy khỏi đầu rồng thì đã xác định là một người chết rồi, rất nhanh thôi sẽ đến lượt các ngươi”. Thanh niên áo đen mà Diễm Thiết gọi là lão nhị lão tam, tiện tay lau đi vết máu trên khoé miệng, lạnh lùng cười nói. Nhưng khi đám bụi mù mịt tan đi, ánh lửa tắt lịm, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.