“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3167
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng tường thành nguy nga cổ xưa này lại tồn tại tới nay, năm tháng vô tận cũng không thể xóa bỏ, trong nó chất chứa ý chí chiến đấu kinh người. Cách tường thành, mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng, trong thành có vô số khí tức mạnh mẽ dâng tràn, cao thủ như Diêm Thiết ở trong đó sợ rằng cũng không có gì nổi bật, miễn cưỡng xem như có chút cảm giác tồn tại mà thôi. Ba người nhóm Phương Thiếu Vũ nhìn tường thành, ngơ ngẩn không nói gì, nhất thời thất thần. Lâm Nhất sực tỉnh đầu tiên, nhỏ giọng nói: “Vào thành, lấy được long bài trước đã”. Lấy được long bài mới có cơ hội để tên mình xuất hiện trên bảo kính thông thiên, thu hút sự chú ý của các tông môn siêu cấp ở đại thế nơi đó. Thành trì thế này đương nhiên sẽ không bị người ta hoàn toàn chiếm cứ giống với cứ điểm lúc trước bốn người ở. Mấy người họ vào trong thành vô cùng suôn sẻ, nhưng trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ, dùng để che giấu tai mắt người khác. Chủ yếu là không thể xác định Phong Huyền kia có độ kiếp thành công hay không. Bản thân Lâm Nhất không sợ, dù hắn ta có đạt tới tu vi Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, hắn cũng có năng lực tự bảo vệ. Nhưng nhóm Phương Thiếu Vũ thì khác, khiêm tốn một chút cũng không phải chuyện gì xấu. Ăn mặc như vậy cũng không tính là lập dị, nhân tài các giới vực qua lại trong thành có không ít người đội mũ che hoặc đeo mạng che mặt. Muốn có được long bài rất đơn giản, chỉ cần thành tâm quỳ bái thần long cự tượng thì sẽ nhận được quà tặng của nó. Thần long cự tượng nằm ở quảng trường Cự Tượng trong thành. Quảng trường Cự Tượng có thể nói là nơi nổi tiếng nhất trong thành, trừ mỗi ngày đều có vài người đến lấy long bài thì còn có vài cao thủ chiếm cứ bảo địa phong thủy luyện hóa khí tinh nguyên. Ngoài ra còn có người giao dịch bảo bối mà bọn họ lấy được trong di tích tông môn. Nói là quảng trường, thật ra không khác gì chợ cho lắm, chỉ là càng náo nhiệt phức tạp hơn một chút. Bốn người nhóm Lâm Nhất vừa vào trong đã bị kinh ngạc bởi thần long cự tượng ở giữa quảng trường.Cự tượng thần long! Đó là một pho tượng rồng cao mấy nghìn trượng, nó không có trụ đá để chống mà đứng lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn như một con thần long sống đang gầm thét bay về phía bầu trời. Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc, Thương Long Cửu Biến mà hắn tu luyện có thể biến ra uy áp Thương Long, nhưng so với uy áp của cự tượng thần long này thì như giọt nước nhỏ vào biển lớn, giọt nước dưới biển, hoàn toàn không thể so sánh. Khi hắn nhìn về phía pho tượng rồng, kiếm ý trong cơ thể đều ẩn nấp như thanh bảo kiếm tuyệt thế bị cất trong vỏ. Thật đáng sợ. Chỉ khi nào ánh mắt nó dời đi, cảm giác bị cưỡng chế trói buộc này mới từ từ biến mất. So sánh với nhau, trụ đá hình rồng trong cứ điểm trước đó như hồ dán trong trò chơi gia đình của trẻ con. Ở phía trước cự tượng thần long này có rất nhiều nhân tài kiệt xuất các giới mới vào thành thành khẩn quỳ lạy. Họ không cần quỳ xuống, chỉ cần khom lưng chắp tay, nhắm mắt thành tâm, đợi đến khi mở mắt ra sẽ có một chiếc long bài màu xanh hiện lên ở trước mặt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng tường thành nguy nga cổ xưa này lại tồn tại tới nay, năm tháng vô tận cũng không thể xóa bỏ, trong nó chất chứa ý chí chiến đấu kinh người. Cách tường thành, mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng, trong thành có vô số khí tức mạnh mẽ dâng tràn, cao thủ như Diêm Thiết ở trong đó sợ rằng cũng không có gì nổi bật, miễn cưỡng xem như có chút cảm giác tồn tại mà thôi. Ba người nhóm Phương Thiếu Vũ nhìn tường thành, ngơ ngẩn không nói gì, nhất thời thất thần. Lâm Nhất sực tỉnh đầu tiên, nhỏ giọng nói: “Vào thành, lấy được long bài trước đã”. Lấy được long bài mới có cơ hội để tên mình xuất hiện trên bảo kính thông thiên, thu hút sự chú ý của các tông môn siêu cấp ở đại thế nơi đó. Thành trì thế này đương nhiên sẽ không bị người ta hoàn toàn chiếm cứ giống với cứ điểm lúc trước bốn người ở. Mấy người họ vào trong thành vô cùng suôn sẻ, nhưng trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ, dùng để che giấu tai mắt người khác. Chủ yếu là không thể xác định Phong Huyền kia có độ kiếp thành công hay không. Bản thân Lâm Nhất không sợ, dù hắn ta có đạt tới tu vi Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, hắn cũng có năng lực tự bảo vệ. Nhưng nhóm Phương Thiếu Vũ thì khác, khiêm tốn một chút cũng không phải chuyện gì xấu. Ăn mặc như vậy cũng không tính là lập dị, nhân tài các giới vực qua lại trong thành có không ít người đội mũ che hoặc đeo mạng che mặt. Muốn có được long bài rất đơn giản, chỉ cần thành tâm quỳ bái thần long cự tượng thì sẽ nhận được quà tặng của nó. Thần long cự tượng nằm ở quảng trường Cự Tượng trong thành. Quảng trường Cự Tượng có thể nói là nơi nổi tiếng nhất trong thành, trừ mỗi ngày đều có vài người đến lấy long bài thì còn có vài cao thủ chiếm cứ bảo địa phong thủy luyện hóa khí tinh nguyên. Ngoài ra còn có người giao dịch bảo bối mà bọn họ lấy được trong di tích tông môn. Nói là quảng trường, thật ra không khác gì chợ cho lắm, chỉ là càng náo nhiệt phức tạp hơn một chút. Bốn người nhóm Lâm Nhất vừa vào trong đã bị kinh ngạc bởi thần long cự tượng ở giữa quảng trường.Cự tượng thần long! Đó là một pho tượng rồng cao mấy nghìn trượng, nó không có trụ đá để chống mà đứng lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn như một con thần long sống đang gầm thét bay về phía bầu trời. Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc, Thương Long Cửu Biến mà hắn tu luyện có thể biến ra uy áp Thương Long, nhưng so với uy áp của cự tượng thần long này thì như giọt nước nhỏ vào biển lớn, giọt nước dưới biển, hoàn toàn không thể so sánh. Khi hắn nhìn về phía pho tượng rồng, kiếm ý trong cơ thể đều ẩn nấp như thanh bảo kiếm tuyệt thế bị cất trong vỏ. Thật đáng sợ. Chỉ khi nào ánh mắt nó dời đi, cảm giác bị cưỡng chế trói buộc này mới từ từ biến mất. So sánh với nhau, trụ đá hình rồng trong cứ điểm trước đó như hồ dán trong trò chơi gia đình của trẻ con. Ở phía trước cự tượng thần long này có rất nhiều nhân tài kiệt xuất các giới mới vào thành thành khẩn quỳ lạy. Họ không cần quỳ xuống, chỉ cần khom lưng chắp tay, nhắm mắt thành tâm, đợi đến khi mở mắt ra sẽ có một chiếc long bài màu xanh hiện lên ở trước mặt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng tường thành nguy nga cổ xưa này lại tồn tại tới nay, năm tháng vô tận cũng không thể xóa bỏ, trong nó chất chứa ý chí chiến đấu kinh người. Cách tường thành, mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng, trong thành có vô số khí tức mạnh mẽ dâng tràn, cao thủ như Diêm Thiết ở trong đó sợ rằng cũng không có gì nổi bật, miễn cưỡng xem như có chút cảm giác tồn tại mà thôi. Ba người nhóm Phương Thiếu Vũ nhìn tường thành, ngơ ngẩn không nói gì, nhất thời thất thần. Lâm Nhất sực tỉnh đầu tiên, nhỏ giọng nói: “Vào thành, lấy được long bài trước đã”. Lấy được long bài mới có cơ hội để tên mình xuất hiện trên bảo kính thông thiên, thu hút sự chú ý của các tông môn siêu cấp ở đại thế nơi đó. Thành trì thế này đương nhiên sẽ không bị người ta hoàn toàn chiếm cứ giống với cứ điểm lúc trước bốn người ở. Mấy người họ vào trong thành vô cùng suôn sẻ, nhưng trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ, dùng để che giấu tai mắt người khác. Chủ yếu là không thể xác định Phong Huyền kia có độ kiếp thành công hay không. Bản thân Lâm Nhất không sợ, dù hắn ta có đạt tới tu vi Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, hắn cũng có năng lực tự bảo vệ. Nhưng nhóm Phương Thiếu Vũ thì khác, khiêm tốn một chút cũng không phải chuyện gì xấu. Ăn mặc như vậy cũng không tính là lập dị, nhân tài các giới vực qua lại trong thành có không ít người đội mũ che hoặc đeo mạng che mặt. Muốn có được long bài rất đơn giản, chỉ cần thành tâm quỳ bái thần long cự tượng thì sẽ nhận được quà tặng của nó. Thần long cự tượng nằm ở quảng trường Cự Tượng trong thành. Quảng trường Cự Tượng có thể nói là nơi nổi tiếng nhất trong thành, trừ mỗi ngày đều có vài người đến lấy long bài thì còn có vài cao thủ chiếm cứ bảo địa phong thủy luyện hóa khí tinh nguyên. Ngoài ra còn có người giao dịch bảo bối mà bọn họ lấy được trong di tích tông môn. Nói là quảng trường, thật ra không khác gì chợ cho lắm, chỉ là càng náo nhiệt phức tạp hơn một chút. Bốn người nhóm Lâm Nhất vừa vào trong đã bị kinh ngạc bởi thần long cự tượng ở giữa quảng trường.Cự tượng thần long! Đó là một pho tượng rồng cao mấy nghìn trượng, nó không có trụ đá để chống mà đứng lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn như một con thần long sống đang gầm thét bay về phía bầu trời. Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc, Thương Long Cửu Biến mà hắn tu luyện có thể biến ra uy áp Thương Long, nhưng so với uy áp của cự tượng thần long này thì như giọt nước nhỏ vào biển lớn, giọt nước dưới biển, hoàn toàn không thể so sánh. Khi hắn nhìn về phía pho tượng rồng, kiếm ý trong cơ thể đều ẩn nấp như thanh bảo kiếm tuyệt thế bị cất trong vỏ. Thật đáng sợ. Chỉ khi nào ánh mắt nó dời đi, cảm giác bị cưỡng chế trói buộc này mới từ từ biến mất. So sánh với nhau, trụ đá hình rồng trong cứ điểm trước đó như hồ dán trong trò chơi gia đình của trẻ con. Ở phía trước cự tượng thần long này có rất nhiều nhân tài kiệt xuất các giới mới vào thành thành khẩn quỳ lạy. Họ không cần quỳ xuống, chỉ cần khom lưng chắp tay, nhắm mắt thành tâm, đợi đến khi mở mắt ra sẽ có một chiếc long bài màu xanh hiện lên ở trước mặt.