“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3168
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thậm chí không cần nhỏ máu vào, khi quỳ lạy, dấu ấn đã hiện lên bên trong. Nhìn có vẻ thần kỳ, nhưng nhớ lại Quần Long thịnh yến lúc trước, Thánh Minh đã thu thập thông tin của mọi người, long tượng thưởng bài cũng không có gì khó hiểu. Nhóm người Phương Thiếu Vũ nhìn xung quanh, có một hơi thở rất mạnh đang dao động trên quảng trường rộng lớn. Những nhân tài kiệt xuất Thiên Phách đỉnh phong có tư cách độ kiếp kia có hơi thở vô cùng đáng sợ, trông khá nổi bật giữa đám đông, hơn nữa xung quanh có rất nhiều võ giả tụ tập, chiếm một khoảng lớn trên quảng trường. Tất nhiên Thiên Phách đỉnh phong là chỉ đỉnh phong trước Thiên Phách Nhất Trùng Thiên. Từ Thiên Phách đến Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, mỗi người có sự tích luỹ khác nhau trong giai đoạn này, chênh lệch khá rõ rệt. Mấy người đều tự hiểu, trên quảng trường này thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra sóng ngầm đang chảy cuồn cuộn. Trong thành Lôi Hỏa, quảng trường Cự Tượng chắc chắn là nơi dồi dào khí tinh nguyên nhất, số lượng người cũng rất nhiều. Có thể chiếm một khu bảo địa phong thuỷ lớn ở đây, vừa có thể tăng tốc độ cô đọng đan Tinh Nguyên, vừa có thể tạo điều kiện cho người khác đến bày sạp giao dịch. Dù sao thì xung quanh Long Thành đều là di tích, chắc chắn sẽ có người tìm được bảo bối không phù hợp với mình. Trong tình huống này, lượng người tập trung ở quảng trường có vẻ khá quý hiếm. Nếu ngươi không đủ thực lực, muốn tới đây bày sạp giao dịch cũng chỉ có thể nộp một số lượng đan Tinh Nguyên nhất định để đổi vị trí bày sạp. Có thể thấy rõ những người đó có vị trí rất tốt, tất cả đều bị cao thủ Thiên Phách có tư cách độ kiếp chiếm cứ. Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn không quan tâm đến những cao thủ Thiên Phách có tư cách độ kiếp kia. Mà là nhìn thoáng qua các nhân tài kiệt xuất Thiên Phách bình thường, họ có số lượng rất ít, hơi thở trên người có vẻ khiêm tốn, nhưng Lâm Nhất cảm ứng bằng kiếm ý, tất cả họ đều là cao thủ Nhất Trùng Thiên đã mở khí hải. Không còn gì để nghi ngờ, hầu như tất cả cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên ở thành Lôi Hỏa đều đã vượt qua kiếp Thiên Phách. Các nhân tài kiệt xuất có thể bước lên con đường Thiên Phách, không có ai cam chịu bình thường. Nếu không nghĩ ra cách để đạt được tư cách độ kiếp thì họ không cần phải đến thiên lộ, chỉ cần ở giới vực của mình là dễ dàng tu luyện đến Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, thậm chí là cảnh giới Thiên Phách Nhị Trùng Thiên. Bốn người.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thậm chí không cần nhỏ máu vào, khi quỳ lạy, dấu ấn đã hiện lên bên trong. Nhìn có vẻ thần kỳ, nhưng nhớ lại Quần Long thịnh yến lúc trước, Thánh Minh đã thu thập thông tin của mọi người, long tượng thưởng bài cũng không có gì khó hiểu. Nhóm người Phương Thiếu Vũ nhìn xung quanh, có một hơi thở rất mạnh đang dao động trên quảng trường rộng lớn. Những nhân tài kiệt xuất Thiên Phách đỉnh phong có tư cách độ kiếp kia có hơi thở vô cùng đáng sợ, trông khá nổi bật giữa đám đông, hơn nữa xung quanh có rất nhiều võ giả tụ tập, chiếm một khoảng lớn trên quảng trường. Tất nhiên Thiên Phách đỉnh phong là chỉ đỉnh phong trước Thiên Phách Nhất Trùng Thiên. Từ Thiên Phách đến Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, mỗi người có sự tích luỹ khác nhau trong giai đoạn này, chênh lệch khá rõ rệt. Mấy người đều tự hiểu, trên quảng trường này thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra sóng ngầm đang chảy cuồn cuộn. Trong thành Lôi Hỏa, quảng trường Cự Tượng chắc chắn là nơi dồi dào khí tinh nguyên nhất, số lượng người cũng rất nhiều. Có thể chiếm một khu bảo địa phong thuỷ lớn ở đây, vừa có thể tăng tốc độ cô đọng đan Tinh Nguyên, vừa có thể tạo điều kiện cho người khác đến bày sạp giao dịch. Dù sao thì xung quanh Long Thành đều là di tích, chắc chắn sẽ có người tìm được bảo bối không phù hợp với mình. Trong tình huống này, lượng người tập trung ở quảng trường có vẻ khá quý hiếm. Nếu ngươi không đủ thực lực, muốn tới đây bày sạp giao dịch cũng chỉ có thể nộp một số lượng đan Tinh Nguyên nhất định để đổi vị trí bày sạp. Có thể thấy rõ những người đó có vị trí rất tốt, tất cả đều bị cao thủ Thiên Phách có tư cách độ kiếp chiếm cứ. Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn không quan tâm đến những cao thủ Thiên Phách có tư cách độ kiếp kia. Mà là nhìn thoáng qua các nhân tài kiệt xuất Thiên Phách bình thường, họ có số lượng rất ít, hơi thở trên người có vẻ khiêm tốn, nhưng Lâm Nhất cảm ứng bằng kiếm ý, tất cả họ đều là cao thủ Nhất Trùng Thiên đã mở khí hải. Không còn gì để nghi ngờ, hầu như tất cả cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên ở thành Lôi Hỏa đều đã vượt qua kiếp Thiên Phách. Các nhân tài kiệt xuất có thể bước lên con đường Thiên Phách, không có ai cam chịu bình thường. Nếu không nghĩ ra cách để đạt được tư cách độ kiếp thì họ không cần phải đến thiên lộ, chỉ cần ở giới vực của mình là dễ dàng tu luyện đến Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, thậm chí là cảnh giới Thiên Phách Nhị Trùng Thiên. Bốn người.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thậm chí không cần nhỏ máu vào, khi quỳ lạy, dấu ấn đã hiện lên bên trong. Nhìn có vẻ thần kỳ, nhưng nhớ lại Quần Long thịnh yến lúc trước, Thánh Minh đã thu thập thông tin của mọi người, long tượng thưởng bài cũng không có gì khó hiểu. Nhóm người Phương Thiếu Vũ nhìn xung quanh, có một hơi thở rất mạnh đang dao động trên quảng trường rộng lớn. Những nhân tài kiệt xuất Thiên Phách đỉnh phong có tư cách độ kiếp kia có hơi thở vô cùng đáng sợ, trông khá nổi bật giữa đám đông, hơn nữa xung quanh có rất nhiều võ giả tụ tập, chiếm một khoảng lớn trên quảng trường. Tất nhiên Thiên Phách đỉnh phong là chỉ đỉnh phong trước Thiên Phách Nhất Trùng Thiên. Từ Thiên Phách đến Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, mỗi người có sự tích luỹ khác nhau trong giai đoạn này, chênh lệch khá rõ rệt. Mấy người đều tự hiểu, trên quảng trường này thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra sóng ngầm đang chảy cuồn cuộn. Trong thành Lôi Hỏa, quảng trường Cự Tượng chắc chắn là nơi dồi dào khí tinh nguyên nhất, số lượng người cũng rất nhiều. Có thể chiếm một khu bảo địa phong thuỷ lớn ở đây, vừa có thể tăng tốc độ cô đọng đan Tinh Nguyên, vừa có thể tạo điều kiện cho người khác đến bày sạp giao dịch. Dù sao thì xung quanh Long Thành đều là di tích, chắc chắn sẽ có người tìm được bảo bối không phù hợp với mình. Trong tình huống này, lượng người tập trung ở quảng trường có vẻ khá quý hiếm. Nếu ngươi không đủ thực lực, muốn tới đây bày sạp giao dịch cũng chỉ có thể nộp một số lượng đan Tinh Nguyên nhất định để đổi vị trí bày sạp. Có thể thấy rõ những người đó có vị trí rất tốt, tất cả đều bị cao thủ Thiên Phách có tư cách độ kiếp chiếm cứ. Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn không quan tâm đến những cao thủ Thiên Phách có tư cách độ kiếp kia. Mà là nhìn thoáng qua các nhân tài kiệt xuất Thiên Phách bình thường, họ có số lượng rất ít, hơi thở trên người có vẻ khiêm tốn, nhưng Lâm Nhất cảm ứng bằng kiếm ý, tất cả họ đều là cao thủ Nhất Trùng Thiên đã mở khí hải. Không còn gì để nghi ngờ, hầu như tất cả cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên ở thành Lôi Hỏa đều đã vượt qua kiếp Thiên Phách. Các nhân tài kiệt xuất có thể bước lên con đường Thiên Phách, không có ai cam chịu bình thường. Nếu không nghĩ ra cách để đạt được tư cách độ kiếp thì họ không cần phải đến thiên lộ, chỉ cần ở giới vực của mình là dễ dàng tu luyện đến Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, thậm chí là cảnh giới Thiên Phách Nhị Trùng Thiên. Bốn người.