“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3171

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nếu ngươi đã vượt qua kiếp Thiên Phách thì còn có chút tư cách kiêu ngạo.  Bây giờ chỉ mới có được tư cách độ kiếp, không biết rốt cuộc hắn ta có bản lĩnh gì mà lại tỏ ra kiêu ngạo trước mặt hắn như vậy.  Tiểu tử này thật ngông cuồng!  Tất cả mọi người trên quảng trường Cự Tượng thầm kinh ngạc, thiếu niên này có cảnh giới không cao nhưng lại ăn nói rất hùng hồn.  Chẳng qua tạm thời không muốn lấy đầu ngươi mà thôi… Cần phải tự tin cỡ nào mới nói được câu này?  Ngay cả mấy vị cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên đang nhắm mắt tu luyện cũng từ từ mở mắt ra, trong mắt có vẻ hứng thú thoáng qua.  Phong Huyền ngẩn ra, sau đó chợt cười khẩy: “Ngươi không biết không sợ. Nếu ngươi chỉ muốn chọc giận ta, một lòng tìm chết, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng ngươi đã nghĩ nhiều rồi, kết cục của ngươi nhất định sẽ là sống không bằng chết, không được lựa chọn!”  Vèo!  Vừa nói xong Phong Huyền đã biến mất, chỉ còn lại uy áp Hoả Diễm đáng sợ bao trùm lấy không gian này.  Trong lúc vô hình, nhiệt độ dưới mặt đất đột nhiên tăng vọt như thể có một chiếc lồng hoả diễm vô hình đang giam cầm không gian này.  “Uy áp Hoả Diễm mạnh quá!”  “Đây là ý chí Hỏa Diễm nhị phẩm, có lẽ đã đạt tới tiểu thành từ lâu, chỉ riêng ý chí võ học này, Thiên Phách bình thường sẽ không phải đối thủ của Phong Huyền!”  “Coi như tiểu tử này xong đời rồi, chắc là hắn chưa đỡ được một chiêu đã gần chết, chênh lệch quá xa”.  Phong Huyền còn chưa ra tay đã khiến nhiều người kinh ngạc ồ lên, rất nhiều ánh mắt nhìn Lâm Nhất tràn đầy thương hại.  Bùm!  Ngay sau đó Phong Huyền nhanh chóng hiện thân, đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Bỗng có tiếng nổ rung trời vang lên, ngọn lửa hừng hực và kiếm quang màu xanh đan xen nhau, ánh sáng chiếu rọi tứ phía, nhìn hoa cả mắt.  Bịch!  Và ngay khi tiếng nổ vang lên, một bóng người bắn ngược ra ngoài như đạn pháo, ánh lửa dọc đường vỡ vụn, kiếm quang dao động.  “Nhanh quá!”  Trong mắt mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, Phong Huyền không hổ danh là cao thủ Thiên Phách sắp độ kiếp, trong thời gian qua hắn ta lại tiến bộ hơn nhiều.  Còn chưa sử dụng ba phần thực lực, vừa đối mặt đã đánh cho Lâm Nhất ăn nói ngông cuồng bay ra ngoài.  Thật đáng sợ! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nếu ngươi đã vượt qua kiếp Thiên Phách thì còn có chút tư cách kiêu ngạo.  Bây giờ chỉ mới có được tư cách độ kiếp, không biết rốt cuộc hắn ta có bản lĩnh gì mà lại tỏ ra kiêu ngạo trước mặt hắn như vậy.  Tiểu tử này thật ngông cuồng!  Tất cả mọi người trên quảng trường Cự Tượng thầm kinh ngạc, thiếu niên này có cảnh giới không cao nhưng lại ăn nói rất hùng hồn.  Chẳng qua tạm thời không muốn lấy đầu ngươi mà thôi… Cần phải tự tin cỡ nào mới nói được câu này?  Ngay cả mấy vị cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên đang nhắm mắt tu luyện cũng từ từ mở mắt ra, trong mắt có vẻ hứng thú thoáng qua.  Phong Huyền ngẩn ra, sau đó chợt cười khẩy: “Ngươi không biết không sợ. Nếu ngươi chỉ muốn chọc giận ta, một lòng tìm chết, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng ngươi đã nghĩ nhiều rồi, kết cục của ngươi nhất định sẽ là sống không bằng chết, không được lựa chọn!”  Vèo!  Vừa nói xong Phong Huyền đã biến mất, chỉ còn lại uy áp Hoả Diễm đáng sợ bao trùm lấy không gian này.  Trong lúc vô hình, nhiệt độ dưới mặt đất đột nhiên tăng vọt như thể có một chiếc lồng hoả diễm vô hình đang giam cầm không gian này.  “Uy áp Hoả Diễm mạnh quá!”  “Đây là ý chí Hỏa Diễm nhị phẩm, có lẽ đã đạt tới tiểu thành từ lâu, chỉ riêng ý chí võ học này, Thiên Phách bình thường sẽ không phải đối thủ của Phong Huyền!”  “Coi như tiểu tử này xong đời rồi, chắc là hắn chưa đỡ được một chiêu đã gần chết, chênh lệch quá xa”.  Phong Huyền còn chưa ra tay đã khiến nhiều người kinh ngạc ồ lên, rất nhiều ánh mắt nhìn Lâm Nhất tràn đầy thương hại.  Bùm!  Ngay sau đó Phong Huyền nhanh chóng hiện thân, đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Bỗng có tiếng nổ rung trời vang lên, ngọn lửa hừng hực và kiếm quang màu xanh đan xen nhau, ánh sáng chiếu rọi tứ phía, nhìn hoa cả mắt.  Bịch!  Và ngay khi tiếng nổ vang lên, một bóng người bắn ngược ra ngoài như đạn pháo, ánh lửa dọc đường vỡ vụn, kiếm quang dao động.  “Nhanh quá!”  Trong mắt mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, Phong Huyền không hổ danh là cao thủ Thiên Phách sắp độ kiếp, trong thời gian qua hắn ta lại tiến bộ hơn nhiều.  Còn chưa sử dụng ba phần thực lực, vừa đối mặt đã đánh cho Lâm Nhất ăn nói ngông cuồng bay ra ngoài.  Thật đáng sợ! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nếu ngươi đã vượt qua kiếp Thiên Phách thì còn có chút tư cách kiêu ngạo.  Bây giờ chỉ mới có được tư cách độ kiếp, không biết rốt cuộc hắn ta có bản lĩnh gì mà lại tỏ ra kiêu ngạo trước mặt hắn như vậy.  Tiểu tử này thật ngông cuồng!  Tất cả mọi người trên quảng trường Cự Tượng thầm kinh ngạc, thiếu niên này có cảnh giới không cao nhưng lại ăn nói rất hùng hồn.  Chẳng qua tạm thời không muốn lấy đầu ngươi mà thôi… Cần phải tự tin cỡ nào mới nói được câu này?  Ngay cả mấy vị cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên đang nhắm mắt tu luyện cũng từ từ mở mắt ra, trong mắt có vẻ hứng thú thoáng qua.  Phong Huyền ngẩn ra, sau đó chợt cười khẩy: “Ngươi không biết không sợ. Nếu ngươi chỉ muốn chọc giận ta, một lòng tìm chết, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng ngươi đã nghĩ nhiều rồi, kết cục của ngươi nhất định sẽ là sống không bằng chết, không được lựa chọn!”  Vèo!  Vừa nói xong Phong Huyền đã biến mất, chỉ còn lại uy áp Hoả Diễm đáng sợ bao trùm lấy không gian này.  Trong lúc vô hình, nhiệt độ dưới mặt đất đột nhiên tăng vọt như thể có một chiếc lồng hoả diễm vô hình đang giam cầm không gian này.  “Uy áp Hoả Diễm mạnh quá!”  “Đây là ý chí Hỏa Diễm nhị phẩm, có lẽ đã đạt tới tiểu thành từ lâu, chỉ riêng ý chí võ học này, Thiên Phách bình thường sẽ không phải đối thủ của Phong Huyền!”  “Coi như tiểu tử này xong đời rồi, chắc là hắn chưa đỡ được một chiêu đã gần chết, chênh lệch quá xa”.  Phong Huyền còn chưa ra tay đã khiến nhiều người kinh ngạc ồ lên, rất nhiều ánh mắt nhìn Lâm Nhất tràn đầy thương hại.  Bùm!  Ngay sau đó Phong Huyền nhanh chóng hiện thân, đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Bỗng có tiếng nổ rung trời vang lên, ngọn lửa hừng hực và kiếm quang màu xanh đan xen nhau, ánh sáng chiếu rọi tứ phía, nhìn hoa cả mắt.  Bịch!  Và ngay khi tiếng nổ vang lên, một bóng người bắn ngược ra ngoài như đạn pháo, ánh lửa dọc đường vỡ vụn, kiếm quang dao động.  “Nhanh quá!”  Trong mắt mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, Phong Huyền không hổ danh là cao thủ Thiên Phách sắp độ kiếp, trong thời gian qua hắn ta lại tiến bộ hơn nhiều.  Còn chưa sử dụng ba phần thực lực, vừa đối mặt đã đánh cho Lâm Nhất ăn nói ngông cuồng bay ra ngoài.  Thật đáng sợ! 

Chương 3171