“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3170

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Phong Huyền của Hỏa Vân giới?”  “Người này muốn làm gì…”  Cái tên Phong Huyền này cũng khá nổi tiếng ở Hỏa Vân giới, sau khi nhìn thấy người đang bay lơ lửng là hắn ta, rất nhiều người nổi lòng tò mò.  “Giết người của Hỏa Vân giới ta, cướp mười vạn viên đan Tinh Nguyên của Phong Huyền ta, còn dám chủ động xuất hiện trước mặt ta, các ngươi to gan thật đấy!”  Trên không trung, Phong Huyền nói gằng từng chữ một với vẻ mặt cực kì u ám.  “Ra vậy, lúc trước ta nghe nói một cứ điểm của Hỏa Vân giới bị người khác tàn sát”.  “Nghe nói là do người của giới vực hạ đẳng làm, hình như đến từ Huyền Hoàng giới, tên Lâm Nhất gì đó”.  “Thú vị, Phong Huyền cũng không phải người tốt, thế mà hắn lại dám đoạt cứ điểm của hắn ta. Đoạt thì cũng thôi, còn dám tới thành Lôi Hỏa, đúng là không để Phong Huyền vào mắt mà, thảo nào hắn ta lại tức giận như vậy…”  “Có điều tên tiểu tử đó đang ở đâu?”  Trên quảng trường Cự Tượng trở nên xôn xao, ai cũng nhìn qua nhìn lại để tìm người được Phong Huyền nhắc đến.  Bùm!  Phong Huyền đột nhiên tung một chưởng, dư chấn lan rộng ra xung quanh, rất nhiều người không tránh kịp bị đánh bay.  Lâm Nhất bước lên một bước chắn trước mặt ba người, chân nguyên trong cơ thể xao động, để mặc cho chưởng phong đánh vào người mình.  Răng rắc!  Mặc dù hắn không bị sao, nhưng chiếc mặt nạ trên mặt chỉ chống chọi được một lúc rồi nổ tung, khuôn mặt của Lâm Nhất lập tức lộ ra trước mặt mọi người, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.  Trẻ quá!  Nếu chỉ nhìn khuôn mặt, Lâm Nhất chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, chắc chắn chưa đến hai mươi tuổi. Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là Lâm Nhất chỉ mới có tu vi Bán Bộ Thiên Phách, cảnh giới này lại có thể tàn sát một cứ điểm của Hỏa Vân giới, quả thật hơi khoa trương.  Nhưng bây giờ gặp Phong Huyền, hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết.Ở thành Lôi Hỏa, thực lực của người này chỉ đứng sau các cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên hàng đầu, hắn ta có thể chiếm một vị trí ở quảng trường Cự Tượng thì tất nhiên cũng có chỗ hơn người.  “Tưởng đeo mặt nạ là có thể che giấu? Ngươi giết người của Hỏa Vân giới ta, trên người không thể không có dấu vết để lại, muốn giấu ta thì hơi ngây thơ đấy”.  Phong Huyền nhìn về phía Lâm Nhất, vẻ đùa cợt thoáng qua trong mắt.  “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đeo mặt nạ không phải do Lâm mỗ sợ ngươi, chẳng qua tạm thời không muốn lấy đầu ngươi mà thôi”, Lâm Nhất nhìn thấy vẻ đùa cợt trong mắt đối phương, thầm cười khẩy, đám người này luôn ra vẻ cao cao tại thượng. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Phong Huyền của Hỏa Vân giới?”  “Người này muốn làm gì…”  Cái tên Phong Huyền này cũng khá nổi tiếng ở Hỏa Vân giới, sau khi nhìn thấy người đang bay lơ lửng là hắn ta, rất nhiều người nổi lòng tò mò.  “Giết người của Hỏa Vân giới ta, cướp mười vạn viên đan Tinh Nguyên của Phong Huyền ta, còn dám chủ động xuất hiện trước mặt ta, các ngươi to gan thật đấy!”  Trên không trung, Phong Huyền nói gằng từng chữ một với vẻ mặt cực kì u ám.  “Ra vậy, lúc trước ta nghe nói một cứ điểm của Hỏa Vân giới bị người khác tàn sát”.  “Nghe nói là do người của giới vực hạ đẳng làm, hình như đến từ Huyền Hoàng giới, tên Lâm Nhất gì đó”.  “Thú vị, Phong Huyền cũng không phải người tốt, thế mà hắn lại dám đoạt cứ điểm của hắn ta. Đoạt thì cũng thôi, còn dám tới thành Lôi Hỏa, đúng là không để Phong Huyền vào mắt mà, thảo nào hắn ta lại tức giận như vậy…”  “Có điều tên tiểu tử đó đang ở đâu?”  Trên quảng trường Cự Tượng trở nên xôn xao, ai cũng nhìn qua nhìn lại để tìm người được Phong Huyền nhắc đến.  Bùm!  Phong Huyền đột nhiên tung một chưởng, dư chấn lan rộng ra xung quanh, rất nhiều người không tránh kịp bị đánh bay.  Lâm Nhất bước lên một bước chắn trước mặt ba người, chân nguyên trong cơ thể xao động, để mặc cho chưởng phong đánh vào người mình.  Răng rắc!  Mặc dù hắn không bị sao, nhưng chiếc mặt nạ trên mặt chỉ chống chọi được một lúc rồi nổ tung, khuôn mặt của Lâm Nhất lập tức lộ ra trước mặt mọi người, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.  Trẻ quá!  Nếu chỉ nhìn khuôn mặt, Lâm Nhất chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, chắc chắn chưa đến hai mươi tuổi. Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là Lâm Nhất chỉ mới có tu vi Bán Bộ Thiên Phách, cảnh giới này lại có thể tàn sát một cứ điểm của Hỏa Vân giới, quả thật hơi khoa trương.  Nhưng bây giờ gặp Phong Huyền, hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết.Ở thành Lôi Hỏa, thực lực của người này chỉ đứng sau các cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên hàng đầu, hắn ta có thể chiếm một vị trí ở quảng trường Cự Tượng thì tất nhiên cũng có chỗ hơn người.  “Tưởng đeo mặt nạ là có thể che giấu? Ngươi giết người của Hỏa Vân giới ta, trên người không thể không có dấu vết để lại, muốn giấu ta thì hơi ngây thơ đấy”.  Phong Huyền nhìn về phía Lâm Nhất, vẻ đùa cợt thoáng qua trong mắt.  “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đeo mặt nạ không phải do Lâm mỗ sợ ngươi, chẳng qua tạm thời không muốn lấy đầu ngươi mà thôi”, Lâm Nhất nhìn thấy vẻ đùa cợt trong mắt đối phương, thầm cười khẩy, đám người này luôn ra vẻ cao cao tại thượng. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Phong Huyền của Hỏa Vân giới?”  “Người này muốn làm gì…”  Cái tên Phong Huyền này cũng khá nổi tiếng ở Hỏa Vân giới, sau khi nhìn thấy người đang bay lơ lửng là hắn ta, rất nhiều người nổi lòng tò mò.  “Giết người của Hỏa Vân giới ta, cướp mười vạn viên đan Tinh Nguyên của Phong Huyền ta, còn dám chủ động xuất hiện trước mặt ta, các ngươi to gan thật đấy!”  Trên không trung, Phong Huyền nói gằng từng chữ một với vẻ mặt cực kì u ám.  “Ra vậy, lúc trước ta nghe nói một cứ điểm của Hỏa Vân giới bị người khác tàn sát”.  “Nghe nói là do người của giới vực hạ đẳng làm, hình như đến từ Huyền Hoàng giới, tên Lâm Nhất gì đó”.  “Thú vị, Phong Huyền cũng không phải người tốt, thế mà hắn lại dám đoạt cứ điểm của hắn ta. Đoạt thì cũng thôi, còn dám tới thành Lôi Hỏa, đúng là không để Phong Huyền vào mắt mà, thảo nào hắn ta lại tức giận như vậy…”  “Có điều tên tiểu tử đó đang ở đâu?”  Trên quảng trường Cự Tượng trở nên xôn xao, ai cũng nhìn qua nhìn lại để tìm người được Phong Huyền nhắc đến.  Bùm!  Phong Huyền đột nhiên tung một chưởng, dư chấn lan rộng ra xung quanh, rất nhiều người không tránh kịp bị đánh bay.  Lâm Nhất bước lên một bước chắn trước mặt ba người, chân nguyên trong cơ thể xao động, để mặc cho chưởng phong đánh vào người mình.  Răng rắc!  Mặc dù hắn không bị sao, nhưng chiếc mặt nạ trên mặt chỉ chống chọi được một lúc rồi nổ tung, khuôn mặt của Lâm Nhất lập tức lộ ra trước mặt mọi người, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.  Trẻ quá!  Nếu chỉ nhìn khuôn mặt, Lâm Nhất chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, chắc chắn chưa đến hai mươi tuổi. Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là Lâm Nhất chỉ mới có tu vi Bán Bộ Thiên Phách, cảnh giới này lại có thể tàn sát một cứ điểm của Hỏa Vân giới, quả thật hơi khoa trương.  Nhưng bây giờ gặp Phong Huyền, hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết.Ở thành Lôi Hỏa, thực lực của người này chỉ đứng sau các cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên hàng đầu, hắn ta có thể chiếm một vị trí ở quảng trường Cự Tượng thì tất nhiên cũng có chỗ hơn người.  “Tưởng đeo mặt nạ là có thể che giấu? Ngươi giết người của Hỏa Vân giới ta, trên người không thể không có dấu vết để lại, muốn giấu ta thì hơi ngây thơ đấy”.  Phong Huyền nhìn về phía Lâm Nhất, vẻ đùa cợt thoáng qua trong mắt.  “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đeo mặt nạ không phải do Lâm mỗ sợ ngươi, chẳng qua tạm thời không muốn lấy đầu ngươi mà thôi”, Lâm Nhất nhìn thấy vẻ đùa cợt trong mắt đối phương, thầm cười khẩy, đám người này luôn ra vẻ cao cao tại thượng. 

Chương 3170