“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3174

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tích tắc, hai người đã tung mấy chiêu, mỗi chiêu đều kinh thiên động địa khiến quảng trường Cự Tượng rung lắc.  Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, quả thật Phong Huyền cũng khá cao minh, không phải Diêm Thiết có thể so sánh. Có lẽ công pháp mà hắn ta tu luyện không thua kém gì Thanh Tiêu Kiếm Quyết, kết hợp với ý chí Hoả Diễm cao thâm, kiếm ý Tiên Thiên của hắn không thể nào chạm vào người đối phương.  Còn chưa đến gần đã bị hoà tan!  Đây là một thủ đoạn khá lợi hại, có thể hoà tan kiếm ý, dù chỉ là kiếm ý Tiên Thiên thì cũng là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy.  “Chưa vào Thiên Phách đã có thể tu luyện kiếm ý Tiên Thiên đến cảnh giới đó, thảo nào ngươi lại dám ngông cuồng như vậy, nhưng so với ta, ngươi vẫn còn non lắm!”  Phong Huyền cười lớn, đại dương được biến ra từ ý chí Hoả Diễm lập tức nổi lên, hoá thành một con dị thú hung mãnh. Khi chưởng mang của hắn ta đánh xuống, nó bổ nhào về phía Lâm Nhất, uy thế sắc bén bao trùm lấy hắn.  Khi con dị thú hoả diễm và chưởng mang dung hợp với nhau, cả quảng trường Cự Tượng đều bị luồng ánh sáng này chiếu sáng rực rỡ.   Ầm!  Khi ánh sáng chiếu rọi, Phong Huyền thu lại nụ cười trên môi, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua, chưởng mang bóp thẳng về phía đầu Lâm Nhất.  Thủ đoạn này có thể nói là vô cùng độc ác, một khi bị đánh trúng, đầu của Lâm Nhất sẽ bị bóp nát ngay lập tức.  Trên quảng trường vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, nhưng trong đôi mắt Lâm Nhất lại bừng lên ánh sao dày đặc, thu hết sát chiêu của đối phương vào mắt. Hắn bình tĩnh cười khẩy: “Kiếm ý Tiên Thiên? Có vẻ như ngươi vẫn chưa biết đám người Hoả Vân giới kia đã chết như thế nào”.  Kiếm ta tức Thương Long, kiếm xuất kinh phong lôi!  Kiếm uy Thương Long bất diệt!  Lâm Nhất chợt hét lên, kiếm ý Thông Linh ẩn chứa kiếm uy Thương Long bất diệt lập tức phóng ra, kiếm ý tràn ngập khắp quảng trường Cự Tượng phun trào điên cuồng như núi kêu biển gầm. Một hư ảnh Thương Long dài mười trượng, mắt rồng sáng ngời như kiếm quang, đâm thủng tất cả ánh sáng hoả diễm trên quảng trường.   Chỉ là kiếm ý Thông Linh tiểu thành nhưng lại ẩn chứa kiếm uy Thương Long bất diệt, ý chí Hoả Diễm của đối phương còn lâu mới so sánh được với uy lực ấy.  Dưới sự hỗ trợ của kiếm uy, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, tung một quyền đỡ lấy chưởng mang như muốn bóp vỡ đầu mình của đối phương.  Bùm!  Chưởng mang lập tức nổ tung, ngay cả dị thú hoả diễm ở phía sau hắn ta cũng xuất hiện vết rách, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  Phong Huyền bị đánh bay ra ngoài, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, kiếm ý Thông Linh?  Chuyện này sao có thể?  Chưa vào Thiên Phách đã nắm giữ kiếm ý Thông Linh, làm sao một tiểu tử Huyền Hoàng giới có thể nghịch thiên như thế được?  “Rút lui!”  Phong Huyền vô cùng khiếp sợ, vội vàng bay ngược lại bỏ chạy. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tích tắc, hai người đã tung mấy chiêu, mỗi chiêu đều kinh thiên động địa khiến quảng trường Cự Tượng rung lắc.  Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, quả thật Phong Huyền cũng khá cao minh, không phải Diêm Thiết có thể so sánh. Có lẽ công pháp mà hắn ta tu luyện không thua kém gì Thanh Tiêu Kiếm Quyết, kết hợp với ý chí Hoả Diễm cao thâm, kiếm ý Tiên Thiên của hắn không thể nào chạm vào người đối phương.  Còn chưa đến gần đã bị hoà tan!  Đây là một thủ đoạn khá lợi hại, có thể hoà tan kiếm ý, dù chỉ là kiếm ý Tiên Thiên thì cũng là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy.  “Chưa vào Thiên Phách đã có thể tu luyện kiếm ý Tiên Thiên đến cảnh giới đó, thảo nào ngươi lại dám ngông cuồng như vậy, nhưng so với ta, ngươi vẫn còn non lắm!”  Phong Huyền cười lớn, đại dương được biến ra từ ý chí Hoả Diễm lập tức nổi lên, hoá thành một con dị thú hung mãnh. Khi chưởng mang của hắn ta đánh xuống, nó bổ nhào về phía Lâm Nhất, uy thế sắc bén bao trùm lấy hắn.  Khi con dị thú hoả diễm và chưởng mang dung hợp với nhau, cả quảng trường Cự Tượng đều bị luồng ánh sáng này chiếu sáng rực rỡ.   Ầm!  Khi ánh sáng chiếu rọi, Phong Huyền thu lại nụ cười trên môi, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua, chưởng mang bóp thẳng về phía đầu Lâm Nhất.  Thủ đoạn này có thể nói là vô cùng độc ác, một khi bị đánh trúng, đầu của Lâm Nhất sẽ bị bóp nát ngay lập tức.  Trên quảng trường vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, nhưng trong đôi mắt Lâm Nhất lại bừng lên ánh sao dày đặc, thu hết sát chiêu của đối phương vào mắt. Hắn bình tĩnh cười khẩy: “Kiếm ý Tiên Thiên? Có vẻ như ngươi vẫn chưa biết đám người Hoả Vân giới kia đã chết như thế nào”.  Kiếm ta tức Thương Long, kiếm xuất kinh phong lôi!  Kiếm uy Thương Long bất diệt!  Lâm Nhất chợt hét lên, kiếm ý Thông Linh ẩn chứa kiếm uy Thương Long bất diệt lập tức phóng ra, kiếm ý tràn ngập khắp quảng trường Cự Tượng phun trào điên cuồng như núi kêu biển gầm. Một hư ảnh Thương Long dài mười trượng, mắt rồng sáng ngời như kiếm quang, đâm thủng tất cả ánh sáng hoả diễm trên quảng trường.   Chỉ là kiếm ý Thông Linh tiểu thành nhưng lại ẩn chứa kiếm uy Thương Long bất diệt, ý chí Hoả Diễm của đối phương còn lâu mới so sánh được với uy lực ấy.  Dưới sự hỗ trợ của kiếm uy, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, tung một quyền đỡ lấy chưởng mang như muốn bóp vỡ đầu mình của đối phương.  Bùm!  Chưởng mang lập tức nổ tung, ngay cả dị thú hoả diễm ở phía sau hắn ta cũng xuất hiện vết rách, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  Phong Huyền bị đánh bay ra ngoài, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, kiếm ý Thông Linh?  Chuyện này sao có thể?  Chưa vào Thiên Phách đã nắm giữ kiếm ý Thông Linh, làm sao một tiểu tử Huyền Hoàng giới có thể nghịch thiên như thế được?  “Rút lui!”  Phong Huyền vô cùng khiếp sợ, vội vàng bay ngược lại bỏ chạy. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tích tắc, hai người đã tung mấy chiêu, mỗi chiêu đều kinh thiên động địa khiến quảng trường Cự Tượng rung lắc.  Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, quả thật Phong Huyền cũng khá cao minh, không phải Diêm Thiết có thể so sánh. Có lẽ công pháp mà hắn ta tu luyện không thua kém gì Thanh Tiêu Kiếm Quyết, kết hợp với ý chí Hoả Diễm cao thâm, kiếm ý Tiên Thiên của hắn không thể nào chạm vào người đối phương.  Còn chưa đến gần đã bị hoà tan!  Đây là một thủ đoạn khá lợi hại, có thể hoà tan kiếm ý, dù chỉ là kiếm ý Tiên Thiên thì cũng là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy.  “Chưa vào Thiên Phách đã có thể tu luyện kiếm ý Tiên Thiên đến cảnh giới đó, thảo nào ngươi lại dám ngông cuồng như vậy, nhưng so với ta, ngươi vẫn còn non lắm!”  Phong Huyền cười lớn, đại dương được biến ra từ ý chí Hoả Diễm lập tức nổi lên, hoá thành một con dị thú hung mãnh. Khi chưởng mang của hắn ta đánh xuống, nó bổ nhào về phía Lâm Nhất, uy thế sắc bén bao trùm lấy hắn.  Khi con dị thú hoả diễm và chưởng mang dung hợp với nhau, cả quảng trường Cự Tượng đều bị luồng ánh sáng này chiếu sáng rực rỡ.   Ầm!  Khi ánh sáng chiếu rọi, Phong Huyền thu lại nụ cười trên môi, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua, chưởng mang bóp thẳng về phía đầu Lâm Nhất.  Thủ đoạn này có thể nói là vô cùng độc ác, một khi bị đánh trúng, đầu của Lâm Nhất sẽ bị bóp nát ngay lập tức.  Trên quảng trường vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, nhưng trong đôi mắt Lâm Nhất lại bừng lên ánh sao dày đặc, thu hết sát chiêu của đối phương vào mắt. Hắn bình tĩnh cười khẩy: “Kiếm ý Tiên Thiên? Có vẻ như ngươi vẫn chưa biết đám người Hoả Vân giới kia đã chết như thế nào”.  Kiếm ta tức Thương Long, kiếm xuất kinh phong lôi!  Kiếm uy Thương Long bất diệt!  Lâm Nhất chợt hét lên, kiếm ý Thông Linh ẩn chứa kiếm uy Thương Long bất diệt lập tức phóng ra, kiếm ý tràn ngập khắp quảng trường Cự Tượng phun trào điên cuồng như núi kêu biển gầm. Một hư ảnh Thương Long dài mười trượng, mắt rồng sáng ngời như kiếm quang, đâm thủng tất cả ánh sáng hoả diễm trên quảng trường.   Chỉ là kiếm ý Thông Linh tiểu thành nhưng lại ẩn chứa kiếm uy Thương Long bất diệt, ý chí Hoả Diễm của đối phương còn lâu mới so sánh được với uy lực ấy.  Dưới sự hỗ trợ của kiếm uy, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, tung một quyền đỡ lấy chưởng mang như muốn bóp vỡ đầu mình của đối phương.  Bùm!  Chưởng mang lập tức nổ tung, ngay cả dị thú hoả diễm ở phía sau hắn ta cũng xuất hiện vết rách, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  Phong Huyền bị đánh bay ra ngoài, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, kiếm ý Thông Linh?  Chuyện này sao có thể?  Chưa vào Thiên Phách đã nắm giữ kiếm ý Thông Linh, làm sao một tiểu tử Huyền Hoàng giới có thể nghịch thiên như thế được?  “Rút lui!”  Phong Huyền vô cùng khiếp sợ, vội vàng bay ngược lại bỏ chạy. 

Chương 3174