“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3175

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đi được à?”  Lâm Nhất đột nhiên quát lên: “Kiếm đến!”  Hắn vẫy tay, Táng Hoa bắn ra từ hộp đựng kiếm sau lưng, kiếm quang rực rỡ lập tức thoát ra khỏi vỏ.  Trên cây Thanh Tiêu, hoa Tử Diên nở rộ!  Khi kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất thi triển cùng lúc hai đại kiếm quyết, chân nguyên manh mẽ phóng thích hoàn toàn.  Rầm rầm!  Cùng với dị tượng hoa Tử Diên trên thần thụ Thanh Tiêu nở rộ, kiếm ý trên quảng trường Cự Tượng trở nên sôi trào. Kiếm quang xanh tím cuồn cuộn chảy ra từ trong cơ thể Lâm Nhất như thuỷ triều, uy thế có thể so sánh với cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên kia khiến rất nhiều người chú ý.   “Kiếm ý Thông Linh đại thành!”  “Rốt cuộc tiểu tử này đã làm bằng cách nào? Thật đáng sợ, chưa vào Thiên Phách mà kiếm ý đã nghịch thiên như thế. Việc này... Việc này thật khó tin!”  “Không chỉ vậy, công pháp của hắn cũng rất kì lạ, hoàn toàn không hề thua kém cấp bậc Tạo Hoá thượng phẩm, thậm chí còn mạnh hơn!”  ...  Trong lúc nhất thời, trên quảng trường Cự Tượng vang lên vô số tiếng bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều bị kiếm ý của Lâm Nhất làm cho kinh ngạc. Không ai ngờ được rằng một thiếu niên Bán Bộ Thiên Phách lại có thể toát ra sự sắc bén như thế.  Phụt!  Gần như trong giây lát, kiếm quang bắn ra từ Táng Hoa đã đuổi kịp Phong Huyền.  Kiếm quang lập loè, máu tươi bắn ra.Kiếm quang ấy tựa đuôi rồng quất cho Phong Huyền văng ra thật xa, để lại một vết thương đáng sợ sâu tận xương trên ngực hắn ta.  Chuyện này... sao có thể?  Đám người Hoả Vân giới thay đổi sắc mặt, không ngờ Phong Huyền lại bị một kiếm quất bay, suýt chút nữa bị chém thành hai nửa.  Phong Huyền cực kì khiếp sợ, cố áp chế nội thương, giận dữ quát: “Dừng tại đây thôi, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!”  Sáu dấu Hoả Ấn cổ xưa hiện lên trong lòng bàn tay hắn ta. Khi Hoả Ấn xuất hiện, khí thế của Phong Huyền lại đạt đến mức cao nhất, ngọn lửa màu tím sau lưng hắn ta xoay tròn điên cuồng, một bàn tay khổng lồ chậm rãi thò ra từ trong ngọn lửa tím, tiếng động này khiến cả quảng trường rung chuyển theo.  Mở cả sáu ấn!  Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt mọi người, hiển nhiên Hỏa Vân Phần Thiên Thủ cũng rất nổi tiếng ở thành Lôi Hỏa này.  Họ đều không ngờ Phong Huyền lại có thể nâng võ học Tạo Hoá lên một bậc, đạt tới trình độ mở cả sáu ấn.  Chưa chết?  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, trầm tư suy nghĩ, hắn hơi bất ngờ khi đối phương có thể sống sót trước nhát kiếm đỉnh phong của mình. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đi được à?”  Lâm Nhất đột nhiên quát lên: “Kiếm đến!”  Hắn vẫy tay, Táng Hoa bắn ra từ hộp đựng kiếm sau lưng, kiếm quang rực rỡ lập tức thoát ra khỏi vỏ.  Trên cây Thanh Tiêu, hoa Tử Diên nở rộ!  Khi kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất thi triển cùng lúc hai đại kiếm quyết, chân nguyên manh mẽ phóng thích hoàn toàn.  Rầm rầm!  Cùng với dị tượng hoa Tử Diên trên thần thụ Thanh Tiêu nở rộ, kiếm ý trên quảng trường Cự Tượng trở nên sôi trào. Kiếm quang xanh tím cuồn cuộn chảy ra từ trong cơ thể Lâm Nhất như thuỷ triều, uy thế có thể so sánh với cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên kia khiến rất nhiều người chú ý.   “Kiếm ý Thông Linh đại thành!”  “Rốt cuộc tiểu tử này đã làm bằng cách nào? Thật đáng sợ, chưa vào Thiên Phách mà kiếm ý đã nghịch thiên như thế. Việc này... Việc này thật khó tin!”  “Không chỉ vậy, công pháp của hắn cũng rất kì lạ, hoàn toàn không hề thua kém cấp bậc Tạo Hoá thượng phẩm, thậm chí còn mạnh hơn!”  ...  Trong lúc nhất thời, trên quảng trường Cự Tượng vang lên vô số tiếng bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều bị kiếm ý của Lâm Nhất làm cho kinh ngạc. Không ai ngờ được rằng một thiếu niên Bán Bộ Thiên Phách lại có thể toát ra sự sắc bén như thế.  Phụt!  Gần như trong giây lát, kiếm quang bắn ra từ Táng Hoa đã đuổi kịp Phong Huyền.  Kiếm quang lập loè, máu tươi bắn ra.Kiếm quang ấy tựa đuôi rồng quất cho Phong Huyền văng ra thật xa, để lại một vết thương đáng sợ sâu tận xương trên ngực hắn ta.  Chuyện này... sao có thể?  Đám người Hoả Vân giới thay đổi sắc mặt, không ngờ Phong Huyền lại bị một kiếm quất bay, suýt chút nữa bị chém thành hai nửa.  Phong Huyền cực kì khiếp sợ, cố áp chế nội thương, giận dữ quát: “Dừng tại đây thôi, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!”  Sáu dấu Hoả Ấn cổ xưa hiện lên trong lòng bàn tay hắn ta. Khi Hoả Ấn xuất hiện, khí thế của Phong Huyền lại đạt đến mức cao nhất, ngọn lửa màu tím sau lưng hắn ta xoay tròn điên cuồng, một bàn tay khổng lồ chậm rãi thò ra từ trong ngọn lửa tím, tiếng động này khiến cả quảng trường rung chuyển theo.  Mở cả sáu ấn!  Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt mọi người, hiển nhiên Hỏa Vân Phần Thiên Thủ cũng rất nổi tiếng ở thành Lôi Hỏa này.  Họ đều không ngờ Phong Huyền lại có thể nâng võ học Tạo Hoá lên một bậc, đạt tới trình độ mở cả sáu ấn.  Chưa chết?  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, trầm tư suy nghĩ, hắn hơi bất ngờ khi đối phương có thể sống sót trước nhát kiếm đỉnh phong của mình. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đi được à?”  Lâm Nhất đột nhiên quát lên: “Kiếm đến!”  Hắn vẫy tay, Táng Hoa bắn ra từ hộp đựng kiếm sau lưng, kiếm quang rực rỡ lập tức thoát ra khỏi vỏ.  Trên cây Thanh Tiêu, hoa Tử Diên nở rộ!  Khi kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất thi triển cùng lúc hai đại kiếm quyết, chân nguyên manh mẽ phóng thích hoàn toàn.  Rầm rầm!  Cùng với dị tượng hoa Tử Diên trên thần thụ Thanh Tiêu nở rộ, kiếm ý trên quảng trường Cự Tượng trở nên sôi trào. Kiếm quang xanh tím cuồn cuộn chảy ra từ trong cơ thể Lâm Nhất như thuỷ triều, uy thế có thể so sánh với cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên kia khiến rất nhiều người chú ý.   “Kiếm ý Thông Linh đại thành!”  “Rốt cuộc tiểu tử này đã làm bằng cách nào? Thật đáng sợ, chưa vào Thiên Phách mà kiếm ý đã nghịch thiên như thế. Việc này... Việc này thật khó tin!”  “Không chỉ vậy, công pháp của hắn cũng rất kì lạ, hoàn toàn không hề thua kém cấp bậc Tạo Hoá thượng phẩm, thậm chí còn mạnh hơn!”  ...  Trong lúc nhất thời, trên quảng trường Cự Tượng vang lên vô số tiếng bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều bị kiếm ý của Lâm Nhất làm cho kinh ngạc. Không ai ngờ được rằng một thiếu niên Bán Bộ Thiên Phách lại có thể toát ra sự sắc bén như thế.  Phụt!  Gần như trong giây lát, kiếm quang bắn ra từ Táng Hoa đã đuổi kịp Phong Huyền.  Kiếm quang lập loè, máu tươi bắn ra.Kiếm quang ấy tựa đuôi rồng quất cho Phong Huyền văng ra thật xa, để lại một vết thương đáng sợ sâu tận xương trên ngực hắn ta.  Chuyện này... sao có thể?  Đám người Hoả Vân giới thay đổi sắc mặt, không ngờ Phong Huyền lại bị một kiếm quất bay, suýt chút nữa bị chém thành hai nửa.  Phong Huyền cực kì khiếp sợ, cố áp chế nội thương, giận dữ quát: “Dừng tại đây thôi, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!”  Sáu dấu Hoả Ấn cổ xưa hiện lên trong lòng bàn tay hắn ta. Khi Hoả Ấn xuất hiện, khí thế của Phong Huyền lại đạt đến mức cao nhất, ngọn lửa màu tím sau lưng hắn ta xoay tròn điên cuồng, một bàn tay khổng lồ chậm rãi thò ra từ trong ngọn lửa tím, tiếng động này khiến cả quảng trường rung chuyển theo.  Mở cả sáu ấn!  Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt mọi người, hiển nhiên Hỏa Vân Phần Thiên Thủ cũng rất nổi tiếng ở thành Lôi Hỏa này.  Họ đều không ngờ Phong Huyền lại có thể nâng võ học Tạo Hoá lên một bậc, đạt tới trình độ mở cả sáu ấn.  Chưa chết?  Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, trầm tư suy nghĩ, hắn hơi bất ngờ khi đối phương có thể sống sót trước nhát kiếm đỉnh phong của mình. 

Chương 3175