“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3224
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ chờ mong thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, nhiều hoa Lưu Quang Kim Trản thế này hẳn sẽ đủ cho kiếm Táng Hoa thăng thành đạo binh. Soạt! Thân kiếm chui vào vỏ, Lâm Nhất nghiền nát cánh hoa rải đầy hộp đựng kiếm rồi đặt kiếm vào hộp. Khi Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm lên lưng, mặt đất dưới chân rung chuyển, tiếng ầm ầm vang dội văng vẳng bên tai. Tiếng động vọng lại từ xa, nhưng bên tai Lâm Nhất nó vẫn lớn đến đáng sợ. Đặc biệt là cú rung lắc dưới chân này, ngay cả không gian cũng bắt đầu dao động, Lâm Nhất loạng choạng một lúc mới cố đứng vững lại. “Lại có dị bảo xuất hiện ư?” Lâm Nhất giữ vững người, nhìn về phía phát ra tiếng động, trầm tư suy nghĩ. Hắn đã gặp trường hợp này không ít lần, có thể là cung điện dưới mặt đất, chấn động làm cho cát vàng xuất hiện trên mặt đất. Lâm Nhất đã ở trong di tích này bảy tám ngày, từng gặp rất nhiều trường hợp náo nhiệt. Hắn tập trung đi thu thập hoa Lưu Quang Kim Trản, những trường hợp náo nhiệt này chỉ thoáng nhìn từ xa, không muốn can thiệp vào. Lâm Nhất nhắm mắt lại, hắn đã thu thập đủ hoa Kim Trản, tham gia vào mấy trường hợp náo nhiệt này trước khi Nhật Diệu Chi Linh hiện thế cũng tốt. Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cơn chấn động lớn thế này. “Đi xem thôi nào”.Lâm Nhất nhẩm niệm, dùng cây tạo gió, mây xanh hoá sấm. Ầm! Lốc xoáy Tử Điện hơn mười trượng nổi lên từ dưới chân, chớp mắt đã cuốn hắn lao đi. Tốc độ phong lôi vô cùng nhanh. Nhưng dù vậy, Lâm Nhất cũng phải bay lên không trung nửa khắc mới chậm rãi dừng lại. Cách đó một vạn mét, một toà lầu đá ba tầng cao gần một nghìn mét nằm dưới một thung lũng rộng lớn. Đỉnh lầu bị gãy ngang, có lẽ vào thời thượng cổ toà lầu đá này không chỉ có ba tầng, nhưng tính ra có thể giữ cho toà lầu đá hoàn chỉnh như thế là một chuyện khá hiếm thấy trong di tích Long Thành. Hầu như hắn chưa từng gặp toà cung điện nào cao hơn hai tầng. Đây cũng là lầu bảo tàng của gia tộc nào đó ở Long Thành năm đó, nó được dùng để cho đệ tử hậu bối chọn tài nguyên, cũng là một loại biểu tượng nào đó của gia tộc. Sau khi đến gần, Lâm Nhất mới phát hiện dưới lầu bảo tàng có rất nhiều người đang tập trung thám thính tình hình. Nhiều giới vực ở Nhật Diệu Chi Địa đều bị toà lầu ba tầng được bảo tồn hoàn chỉnh này làm cho kinh ngạc, cánh cửa đá của lầu bảo tàng còn chưa mở, các phe đã bắt đầu có khuynh hướng đánh nhau. “Ngươi có tư cách gì làm người đầu tiên đi vào, lầu bảo tàng này do giới vực Hồng Sơn ta phát hiện!” “Ha ha, giới vực Hồng Sơn có gì đặc biệt hơn người, chỉ có mỗi hai cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên trấn thủ, có thể so sánh với giới vực Phi Phong à?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ chờ mong thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, nhiều hoa Lưu Quang Kim Trản thế này hẳn sẽ đủ cho kiếm Táng Hoa thăng thành đạo binh. Soạt! Thân kiếm chui vào vỏ, Lâm Nhất nghiền nát cánh hoa rải đầy hộp đựng kiếm rồi đặt kiếm vào hộp. Khi Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm lên lưng, mặt đất dưới chân rung chuyển, tiếng ầm ầm vang dội văng vẳng bên tai. Tiếng động vọng lại từ xa, nhưng bên tai Lâm Nhất nó vẫn lớn đến đáng sợ. Đặc biệt là cú rung lắc dưới chân này, ngay cả không gian cũng bắt đầu dao động, Lâm Nhất loạng choạng một lúc mới cố đứng vững lại. “Lại có dị bảo xuất hiện ư?” Lâm Nhất giữ vững người, nhìn về phía phát ra tiếng động, trầm tư suy nghĩ. Hắn đã gặp trường hợp này không ít lần, có thể là cung điện dưới mặt đất, chấn động làm cho cát vàng xuất hiện trên mặt đất. Lâm Nhất đã ở trong di tích này bảy tám ngày, từng gặp rất nhiều trường hợp náo nhiệt. Hắn tập trung đi thu thập hoa Lưu Quang Kim Trản, những trường hợp náo nhiệt này chỉ thoáng nhìn từ xa, không muốn can thiệp vào. Lâm Nhất nhắm mắt lại, hắn đã thu thập đủ hoa Kim Trản, tham gia vào mấy trường hợp náo nhiệt này trước khi Nhật Diệu Chi Linh hiện thế cũng tốt. Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cơn chấn động lớn thế này. “Đi xem thôi nào”.Lâm Nhất nhẩm niệm, dùng cây tạo gió, mây xanh hoá sấm. Ầm! Lốc xoáy Tử Điện hơn mười trượng nổi lên từ dưới chân, chớp mắt đã cuốn hắn lao đi. Tốc độ phong lôi vô cùng nhanh. Nhưng dù vậy, Lâm Nhất cũng phải bay lên không trung nửa khắc mới chậm rãi dừng lại. Cách đó một vạn mét, một toà lầu đá ba tầng cao gần một nghìn mét nằm dưới một thung lũng rộng lớn. Đỉnh lầu bị gãy ngang, có lẽ vào thời thượng cổ toà lầu đá này không chỉ có ba tầng, nhưng tính ra có thể giữ cho toà lầu đá hoàn chỉnh như thế là một chuyện khá hiếm thấy trong di tích Long Thành. Hầu như hắn chưa từng gặp toà cung điện nào cao hơn hai tầng. Đây cũng là lầu bảo tàng của gia tộc nào đó ở Long Thành năm đó, nó được dùng để cho đệ tử hậu bối chọn tài nguyên, cũng là một loại biểu tượng nào đó của gia tộc. Sau khi đến gần, Lâm Nhất mới phát hiện dưới lầu bảo tàng có rất nhiều người đang tập trung thám thính tình hình. Nhiều giới vực ở Nhật Diệu Chi Địa đều bị toà lầu ba tầng được bảo tồn hoàn chỉnh này làm cho kinh ngạc, cánh cửa đá của lầu bảo tàng còn chưa mở, các phe đã bắt đầu có khuynh hướng đánh nhau. “Ngươi có tư cách gì làm người đầu tiên đi vào, lầu bảo tàng này do giới vực Hồng Sơn ta phát hiện!” “Ha ha, giới vực Hồng Sơn có gì đặc biệt hơn người, chỉ có mỗi hai cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên trấn thủ, có thể so sánh với giới vực Phi Phong à?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ chờ mong thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, nhiều hoa Lưu Quang Kim Trản thế này hẳn sẽ đủ cho kiếm Táng Hoa thăng thành đạo binh. Soạt! Thân kiếm chui vào vỏ, Lâm Nhất nghiền nát cánh hoa rải đầy hộp đựng kiếm rồi đặt kiếm vào hộp. Khi Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm lên lưng, mặt đất dưới chân rung chuyển, tiếng ầm ầm vang dội văng vẳng bên tai. Tiếng động vọng lại từ xa, nhưng bên tai Lâm Nhất nó vẫn lớn đến đáng sợ. Đặc biệt là cú rung lắc dưới chân này, ngay cả không gian cũng bắt đầu dao động, Lâm Nhất loạng choạng một lúc mới cố đứng vững lại. “Lại có dị bảo xuất hiện ư?” Lâm Nhất giữ vững người, nhìn về phía phát ra tiếng động, trầm tư suy nghĩ. Hắn đã gặp trường hợp này không ít lần, có thể là cung điện dưới mặt đất, chấn động làm cho cát vàng xuất hiện trên mặt đất. Lâm Nhất đã ở trong di tích này bảy tám ngày, từng gặp rất nhiều trường hợp náo nhiệt. Hắn tập trung đi thu thập hoa Lưu Quang Kim Trản, những trường hợp náo nhiệt này chỉ thoáng nhìn từ xa, không muốn can thiệp vào. Lâm Nhất nhắm mắt lại, hắn đã thu thập đủ hoa Kim Trản, tham gia vào mấy trường hợp náo nhiệt này trước khi Nhật Diệu Chi Linh hiện thế cũng tốt. Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cơn chấn động lớn thế này. “Đi xem thôi nào”.Lâm Nhất nhẩm niệm, dùng cây tạo gió, mây xanh hoá sấm. Ầm! Lốc xoáy Tử Điện hơn mười trượng nổi lên từ dưới chân, chớp mắt đã cuốn hắn lao đi. Tốc độ phong lôi vô cùng nhanh. Nhưng dù vậy, Lâm Nhất cũng phải bay lên không trung nửa khắc mới chậm rãi dừng lại. Cách đó một vạn mét, một toà lầu đá ba tầng cao gần một nghìn mét nằm dưới một thung lũng rộng lớn. Đỉnh lầu bị gãy ngang, có lẽ vào thời thượng cổ toà lầu đá này không chỉ có ba tầng, nhưng tính ra có thể giữ cho toà lầu đá hoàn chỉnh như thế là một chuyện khá hiếm thấy trong di tích Long Thành. Hầu như hắn chưa từng gặp toà cung điện nào cao hơn hai tầng. Đây cũng là lầu bảo tàng của gia tộc nào đó ở Long Thành năm đó, nó được dùng để cho đệ tử hậu bối chọn tài nguyên, cũng là một loại biểu tượng nào đó của gia tộc. Sau khi đến gần, Lâm Nhất mới phát hiện dưới lầu bảo tàng có rất nhiều người đang tập trung thám thính tình hình. Nhiều giới vực ở Nhật Diệu Chi Địa đều bị toà lầu ba tầng được bảo tồn hoàn chỉnh này làm cho kinh ngạc, cánh cửa đá của lầu bảo tàng còn chưa mở, các phe đã bắt đầu có khuynh hướng đánh nhau. “Ngươi có tư cách gì làm người đầu tiên đi vào, lầu bảo tàng này do giới vực Hồng Sơn ta phát hiện!” “Ha ha, giới vực Hồng Sơn có gì đặc biệt hơn người, chỉ có mỗi hai cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên trấn thủ, có thể so sánh với giới vực Phi Phong à?”