“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3225
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Mơ hay lắm, bảo khố này ai cũng có phần, đừng ai hòng độc chiếm!” Lúc này có người không nhịn được xung phong mở cửa đá ra, ngay lập tức châm ngòi thuốc nổ. Chân nguyên xao động, các loại sát chiêu được thi triển, trong tích tắc đã chém giết nhau điên cuồng. Soạt! Lâm Nhất hạ xuống theo lốc xoáy Tử Điện, nhìn lướt qua đám người đang đánh nhau, đi thẳng về phía lối vào lầu bảo tàng. Nháy mắt chỉ còn cách cánh cửa này chưa tới một trăm mét. Vù! Trong khoảnh khắc này, đám người đang đánh nhau lập tức dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất. “Tiểu tử này từ đâu ra thế? Cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách mà dám tới thành Hỏa Vũ tham gia náo nhiệt!” “Chắc là một thằng điên, muốn đi vào lầu bảo tàng ngay trước mặt chúng ta, tưởng chúng ta không nhìn thấy à?” “Một thằng vô dụng cần gì phải nhiều lời, cứ giết là được!” Mọi người đánh nhau tạm thời chưa thể quyết định thắng bại, nhưng nếu ai tự tiện lại gần cửa đá nhất định sẽ bị mọi người hợp sức giết chết. Không biết sống chết. Lâm Nhất thầm cười khẩy, nếu không phải hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội, những người này thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện, tất cả đều sẽ chết. Bây giờ họ gây sự với hắn, hắn cũng không để bụng, thử xem kiếm Táng Hoa sắc bén ra sao. “Cút!” Nhưng bỗng có một tiếng khịt mũi vang lên, giọng nói ấy như đánh mạnh vào ngực mọi người. Lúc này có người cảm thấy lục phủ ngũ tạng sôi trào, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một búng máu. “Một lũ kiến hôi!” Hắn vừa dứt lời, phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc. Một tia quyền mang thuần tuý khổng lồ được ngưng tụ từ chân nguyên màu tím, ngoài năm ngón tay siết chặt, quyền mang còn biến ra một nửa cánh tay. Cánh tay ấy quấn đầy những sợi xích hoả diễm cuồn cuộn, xiềng xích va chạm phát ra tiếng động khiến màng nhĩ người ta run lên. Phụt! Trong nháy mắt đã có hơn mười người bị quyền mang đánh chết ngay tại chỗ, những người còn lại chỉ bị dư chấn quét qua cũng hộc máu điên cuồng. Chỉ chốc lát, chỉ còn khoảng hơn mười cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên có thể miễn cưỡng đứng vững, mặt không đổi sắc. Nhưng những người này đều có vẻ mặt trông rất khó coi, trong mắt tràn đầy kiêng dè. Hiện trường còn ồn ào vừa rồi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi. “Mạnh quá!” Lâm Nhất khẽ nhướng này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quyền mang này khá đáng sợ. Không có gì bất ngờ xảy ra, người đến chắc chắn là yêu nghiệt của giới vực cấp cao. “Giới vực cấp cao!”“Là yêu nghiệt giới vực cấp cao…”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Mơ hay lắm, bảo khố này ai cũng có phần, đừng ai hòng độc chiếm!” Lúc này có người không nhịn được xung phong mở cửa đá ra, ngay lập tức châm ngòi thuốc nổ. Chân nguyên xao động, các loại sát chiêu được thi triển, trong tích tắc đã chém giết nhau điên cuồng. Soạt! Lâm Nhất hạ xuống theo lốc xoáy Tử Điện, nhìn lướt qua đám người đang đánh nhau, đi thẳng về phía lối vào lầu bảo tàng. Nháy mắt chỉ còn cách cánh cửa này chưa tới một trăm mét. Vù! Trong khoảnh khắc này, đám người đang đánh nhau lập tức dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất. “Tiểu tử này từ đâu ra thế? Cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách mà dám tới thành Hỏa Vũ tham gia náo nhiệt!” “Chắc là một thằng điên, muốn đi vào lầu bảo tàng ngay trước mặt chúng ta, tưởng chúng ta không nhìn thấy à?” “Một thằng vô dụng cần gì phải nhiều lời, cứ giết là được!” Mọi người đánh nhau tạm thời chưa thể quyết định thắng bại, nhưng nếu ai tự tiện lại gần cửa đá nhất định sẽ bị mọi người hợp sức giết chết. Không biết sống chết. Lâm Nhất thầm cười khẩy, nếu không phải hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội, những người này thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện, tất cả đều sẽ chết. Bây giờ họ gây sự với hắn, hắn cũng không để bụng, thử xem kiếm Táng Hoa sắc bén ra sao. “Cút!” Nhưng bỗng có một tiếng khịt mũi vang lên, giọng nói ấy như đánh mạnh vào ngực mọi người. Lúc này có người cảm thấy lục phủ ngũ tạng sôi trào, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một búng máu. “Một lũ kiến hôi!” Hắn vừa dứt lời, phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc. Một tia quyền mang thuần tuý khổng lồ được ngưng tụ từ chân nguyên màu tím, ngoài năm ngón tay siết chặt, quyền mang còn biến ra một nửa cánh tay. Cánh tay ấy quấn đầy những sợi xích hoả diễm cuồn cuộn, xiềng xích va chạm phát ra tiếng động khiến màng nhĩ người ta run lên. Phụt! Trong nháy mắt đã có hơn mười người bị quyền mang đánh chết ngay tại chỗ, những người còn lại chỉ bị dư chấn quét qua cũng hộc máu điên cuồng. Chỉ chốc lát, chỉ còn khoảng hơn mười cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên có thể miễn cưỡng đứng vững, mặt không đổi sắc. Nhưng những người này đều có vẻ mặt trông rất khó coi, trong mắt tràn đầy kiêng dè. Hiện trường còn ồn ào vừa rồi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi. “Mạnh quá!” Lâm Nhất khẽ nhướng này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quyền mang này khá đáng sợ. Không có gì bất ngờ xảy ra, người đến chắc chắn là yêu nghiệt của giới vực cấp cao. “Giới vực cấp cao!”“Là yêu nghiệt giới vực cấp cao…”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Mơ hay lắm, bảo khố này ai cũng có phần, đừng ai hòng độc chiếm!” Lúc này có người không nhịn được xung phong mở cửa đá ra, ngay lập tức châm ngòi thuốc nổ. Chân nguyên xao động, các loại sát chiêu được thi triển, trong tích tắc đã chém giết nhau điên cuồng. Soạt! Lâm Nhất hạ xuống theo lốc xoáy Tử Điện, nhìn lướt qua đám người đang đánh nhau, đi thẳng về phía lối vào lầu bảo tàng. Nháy mắt chỉ còn cách cánh cửa này chưa tới một trăm mét. Vù! Trong khoảnh khắc này, đám người đang đánh nhau lập tức dừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất. “Tiểu tử này từ đâu ra thế? Cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách mà dám tới thành Hỏa Vũ tham gia náo nhiệt!” “Chắc là một thằng điên, muốn đi vào lầu bảo tàng ngay trước mặt chúng ta, tưởng chúng ta không nhìn thấy à?” “Một thằng vô dụng cần gì phải nhiều lời, cứ giết là được!” Mọi người đánh nhau tạm thời chưa thể quyết định thắng bại, nhưng nếu ai tự tiện lại gần cửa đá nhất định sẽ bị mọi người hợp sức giết chết. Không biết sống chết. Lâm Nhất thầm cười khẩy, nếu không phải hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội, những người này thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện, tất cả đều sẽ chết. Bây giờ họ gây sự với hắn, hắn cũng không để bụng, thử xem kiếm Táng Hoa sắc bén ra sao. “Cút!” Nhưng bỗng có một tiếng khịt mũi vang lên, giọng nói ấy như đánh mạnh vào ngực mọi người. Lúc này có người cảm thấy lục phủ ngũ tạng sôi trào, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một búng máu. “Một lũ kiến hôi!” Hắn vừa dứt lời, phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc. Một tia quyền mang thuần tuý khổng lồ được ngưng tụ từ chân nguyên màu tím, ngoài năm ngón tay siết chặt, quyền mang còn biến ra một nửa cánh tay. Cánh tay ấy quấn đầy những sợi xích hoả diễm cuồn cuộn, xiềng xích va chạm phát ra tiếng động khiến màng nhĩ người ta run lên. Phụt! Trong nháy mắt đã có hơn mười người bị quyền mang đánh chết ngay tại chỗ, những người còn lại chỉ bị dư chấn quét qua cũng hộc máu điên cuồng. Chỉ chốc lát, chỉ còn khoảng hơn mười cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên có thể miễn cưỡng đứng vững, mặt không đổi sắc. Nhưng những người này đều có vẻ mặt trông rất khó coi, trong mắt tràn đầy kiêng dè. Hiện trường còn ồn ào vừa rồi lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi. “Mạnh quá!” Lâm Nhất khẽ nhướng này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quyền mang này khá đáng sợ. Không có gì bất ngờ xảy ra, người đến chắc chắn là yêu nghiệt của giới vực cấp cao. “Giới vực cấp cao!”“Là yêu nghiệt giới vực cấp cao…”