“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3234

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước những cái rương kia là một ông lão đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, quần áo trên người ông ta hoàn toàn khác với trang phục người hầu của đám Ma cương.  Vèo!  Móng vuốt của ngựa Huyết Long giương ra, tia sáng lạnh lóe lên khiến người ta có cảm giác âm u và hãi hùng.  “Để ta!”  Lâm Nhất gọi ngựa Huyết Long lại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ông lão Ma cương.  Ma cương này cho hắn cảm giác rất mạnh, thậm chí khí tức còn mạnh hơn nhiều so với Trần Khung và Tiên Vân Chân, đương nhiên, Lâm Nhất chưa thấy hai tên này chính thức ra tay nên chỉ có thể đoán đại khái.  Nhưng dù là thế, hắn vẫn có thể khẳng định có không bằng thì cũng không kém hơn là bao.  Ngựa Huyết Long thu vuốt lại, lui về sau, cảnh giác quan sát bốn phía, ý định bảo hộ phía sau lưng Lâm Nhất.  Nó cũng không quên lời của Nguyệt Vi Vi, lỡ mà Lâm Nhất có chuyện gì, không biết nữ ma đầu kia sẽ xử lý nó thế nào nữa.  Nghĩ đến Nguyệt Vi Vi, ngựa Huyết Long bất giác rùng mình, càng lộ vẻ cảnh giác.  Ầm!  Đôi mắt nhắm nghiền của ông lão trên bồ đoàn thoáng mở ra một khe hở, sau đó lập tức trừng to, hai luồng ma quang màu đen bắn ra, hệt như ác quỷ tu la trong địa ngục.  Lâm Nhất biến sắc, hai luồng ma quang kia quá mức tàn ác, tràn ngập giết chóc, xúi quẩy, tàn bạo, thống khổ và đủ loại cảm xúc tiêu cực, tuy nhiên, khi nó sắp sửa tiếp cận thì đã bị kiếm ý của Lâm Nhất chém thành mảnh vụn.  Kiếm ý của Lâm Nhất có thể chém vỡ hư vô, muốn đối phó với những… ý chí tà ác này là chuyện hết sức dễ dàng.  Vèo!  Ông lão Ma cương đứng bật dậy, lao đến.  "Trảm!"  Hộp đựng kiếm trên lưng Lâm Nhất lập tức bắn ra, duỗi tay liền cầm lấy Táng Hoa.  Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai!  Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống!  Lâm Nhất xuất kiếm, thúc giục hai đại kiếm quyết đến cực hạn, thu kiếm vào vỏ, một loạt động tác lưu loát, không chút trở ngại.  Đợi đến khi ông lão Ma cương lao đến gần, Táng Hoa đã hoàn toàn tra vào vỏ, không lộ một chút ánh sáng nào.  Ầm!  Ba khối Kén Lôi đồng loạt nổ tung trong cơ thể ông ta, thân thể khủng bố của Ma cương nổ thành hàng trăm mảnh nhỏ văng tứ tán.  Trong khoảnh khắc đó, Lâm Nhất nhìn thì có vẻ thờ ơ, nhưng trên thực tế hắn đã dốc hết sức. Không chỉ thúc giục hai đại kiếm quyết đến cực hạn mà còn thi triển kiếm ý Thông Linh đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn, nếu có điều giữ lại thì hẳn là chưa sử dụng đến uy lực của Thương Long Bất Diệt mà thôi.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước những cái rương kia là một ông lão đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, quần áo trên người ông ta hoàn toàn khác với trang phục người hầu của đám Ma cương.  Vèo!  Móng vuốt của ngựa Huyết Long giương ra, tia sáng lạnh lóe lên khiến người ta có cảm giác âm u và hãi hùng.  “Để ta!”  Lâm Nhất gọi ngựa Huyết Long lại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ông lão Ma cương.  Ma cương này cho hắn cảm giác rất mạnh, thậm chí khí tức còn mạnh hơn nhiều so với Trần Khung và Tiên Vân Chân, đương nhiên, Lâm Nhất chưa thấy hai tên này chính thức ra tay nên chỉ có thể đoán đại khái.  Nhưng dù là thế, hắn vẫn có thể khẳng định có không bằng thì cũng không kém hơn là bao.  Ngựa Huyết Long thu vuốt lại, lui về sau, cảnh giác quan sát bốn phía, ý định bảo hộ phía sau lưng Lâm Nhất.  Nó cũng không quên lời của Nguyệt Vi Vi, lỡ mà Lâm Nhất có chuyện gì, không biết nữ ma đầu kia sẽ xử lý nó thế nào nữa.  Nghĩ đến Nguyệt Vi Vi, ngựa Huyết Long bất giác rùng mình, càng lộ vẻ cảnh giác.  Ầm!  Đôi mắt nhắm nghiền của ông lão trên bồ đoàn thoáng mở ra một khe hở, sau đó lập tức trừng to, hai luồng ma quang màu đen bắn ra, hệt như ác quỷ tu la trong địa ngục.  Lâm Nhất biến sắc, hai luồng ma quang kia quá mức tàn ác, tràn ngập giết chóc, xúi quẩy, tàn bạo, thống khổ và đủ loại cảm xúc tiêu cực, tuy nhiên, khi nó sắp sửa tiếp cận thì đã bị kiếm ý của Lâm Nhất chém thành mảnh vụn.  Kiếm ý của Lâm Nhất có thể chém vỡ hư vô, muốn đối phó với những… ý chí tà ác này là chuyện hết sức dễ dàng.  Vèo!  Ông lão Ma cương đứng bật dậy, lao đến.  "Trảm!"  Hộp đựng kiếm trên lưng Lâm Nhất lập tức bắn ra, duỗi tay liền cầm lấy Táng Hoa.  Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai!  Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống!  Lâm Nhất xuất kiếm, thúc giục hai đại kiếm quyết đến cực hạn, thu kiếm vào vỏ, một loạt động tác lưu loát, không chút trở ngại.  Đợi đến khi ông lão Ma cương lao đến gần, Táng Hoa đã hoàn toàn tra vào vỏ, không lộ một chút ánh sáng nào.  Ầm!  Ba khối Kén Lôi đồng loạt nổ tung trong cơ thể ông ta, thân thể khủng bố của Ma cương nổ thành hàng trăm mảnh nhỏ văng tứ tán.  Trong khoảnh khắc đó, Lâm Nhất nhìn thì có vẻ thờ ơ, nhưng trên thực tế hắn đã dốc hết sức. Không chỉ thúc giục hai đại kiếm quyết đến cực hạn mà còn thi triển kiếm ý Thông Linh đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn, nếu có điều giữ lại thì hẳn là chưa sử dụng đến uy lực của Thương Long Bất Diệt mà thôi.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trước những cái rương kia là một ông lão đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, quần áo trên người ông ta hoàn toàn khác với trang phục người hầu của đám Ma cương.  Vèo!  Móng vuốt của ngựa Huyết Long giương ra, tia sáng lạnh lóe lên khiến người ta có cảm giác âm u và hãi hùng.  “Để ta!”  Lâm Nhất gọi ngựa Huyết Long lại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ông lão Ma cương.  Ma cương này cho hắn cảm giác rất mạnh, thậm chí khí tức còn mạnh hơn nhiều so với Trần Khung và Tiên Vân Chân, đương nhiên, Lâm Nhất chưa thấy hai tên này chính thức ra tay nên chỉ có thể đoán đại khái.  Nhưng dù là thế, hắn vẫn có thể khẳng định có không bằng thì cũng không kém hơn là bao.  Ngựa Huyết Long thu vuốt lại, lui về sau, cảnh giác quan sát bốn phía, ý định bảo hộ phía sau lưng Lâm Nhất.  Nó cũng không quên lời của Nguyệt Vi Vi, lỡ mà Lâm Nhất có chuyện gì, không biết nữ ma đầu kia sẽ xử lý nó thế nào nữa.  Nghĩ đến Nguyệt Vi Vi, ngựa Huyết Long bất giác rùng mình, càng lộ vẻ cảnh giác.  Ầm!  Đôi mắt nhắm nghiền của ông lão trên bồ đoàn thoáng mở ra một khe hở, sau đó lập tức trừng to, hai luồng ma quang màu đen bắn ra, hệt như ác quỷ tu la trong địa ngục.  Lâm Nhất biến sắc, hai luồng ma quang kia quá mức tàn ác, tràn ngập giết chóc, xúi quẩy, tàn bạo, thống khổ và đủ loại cảm xúc tiêu cực, tuy nhiên, khi nó sắp sửa tiếp cận thì đã bị kiếm ý của Lâm Nhất chém thành mảnh vụn.  Kiếm ý của Lâm Nhất có thể chém vỡ hư vô, muốn đối phó với những… ý chí tà ác này là chuyện hết sức dễ dàng.  Vèo!  Ông lão Ma cương đứng bật dậy, lao đến.  "Trảm!"  Hộp đựng kiếm trên lưng Lâm Nhất lập tức bắn ra, duỗi tay liền cầm lấy Táng Hoa.  Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai!  Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống!  Lâm Nhất xuất kiếm, thúc giục hai đại kiếm quyết đến cực hạn, thu kiếm vào vỏ, một loạt động tác lưu loát, không chút trở ngại.  Đợi đến khi ông lão Ma cương lao đến gần, Táng Hoa đã hoàn toàn tra vào vỏ, không lộ một chút ánh sáng nào.  Ầm!  Ba khối Kén Lôi đồng loạt nổ tung trong cơ thể ông ta, thân thể khủng bố của Ma cương nổ thành hàng trăm mảnh nhỏ văng tứ tán.  Trong khoảnh khắc đó, Lâm Nhất nhìn thì có vẻ thờ ơ, nhưng trên thực tế hắn đã dốc hết sức. Không chỉ thúc giục hai đại kiếm quyết đến cực hạn mà còn thi triển kiếm ý Thông Linh đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn, nếu có điều giữ lại thì hẳn là chưa sử dụng đến uy lực của Thương Long Bất Diệt mà thôi.

Chương 3234