“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3235

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Dường như đã dần nắm được tinh túy trong một chiêu này, Phong Lôi như sương mù, kiếm tơ hóa kén, chỉ cần đủ nhanh, giai đoạn kiếm Phong Lôi hóa thành sương sẽ trôi qua trong chớp mắt… có thể trực tiếp dùng kiếm tơ giết địch, càng thêm khó mà phòng bị. Tuy nhiên, nếu số lượng quá nhiều thì vẫn có thể dùng kiếm sương mù để mê hoặc đối phương”.  Sau một hồi suy xét, Lâm Nhất mới thu hồi suy nghĩ.  Nguy hiểm đã được hóa giải, cũng nên xem xem… mấy cái bảo rương dán linh phù này rốt cuộc cất giấu thứ gì.  Lâm Nhất rất tò mò, rốt cuộc là dạng bảo bối gì mà phải dùng luyện chế linh phù để niêm phong.  Vèo!  Một cái bóng đen vụt qua, ngựa Huyết Long còn nhanh hơn hắn, thoáng cái đã xông đến xé rách linh phù.  Lạch cạch!  Ngay khi nắp rương bị ngựa Huyết Lâm mở ra, Lâm Nhất nhịn không được hít sâu một hơi, hoảng sợ không thôi.  Xoạt!  Khoảnh khắc bảo rương mở ra, lập tức có linh quang huyết sắc cực kỳ chói mắt bắn ra, xộc thẳng vào mắt Lâm Nhất khiến hắn không cách nào mở mắt được.  Ánh sáng quá mức chói lóa kia hoàn hoàn dung hợp với ánh sáng phát ra từ kiếm ý Thông Linh của Lâm Nhất, khoa trương hơn nữa chính là cùng với ánh hào quang đột ngột bắn ra kia, một luồng kinh khí mạnh mẽ và hùng hậu cũng lan ra. Chỉ trong một nhịp thở, lượng linh khí mà Lâm Nhất hấp thụ đã đạt đến tình trạng kinh người, toàn thân trở nên ấm áp, mỗi một lỗ chân lông cùng tế bào đều toát lên hơi thở sảng khoái.  Cùng lúc đó, khí tinh nguyên khủng bố nhanh chóng tràn ngập khắp mỗi ngóc ngách trong đại điện.  Dù trên Thiên Lộ thì đây cũng là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy khí tinh nguyên khoa trương đến thế, thật sự dồi dào đến mức khó tưởng.  Sắc mặt Lâm Nhất biến hóa mất lượt, đợi đến khi ánh mắt dần quen với ánh sáng phát ra từ trong rương, hắn mới chăm chú quan sát.  Bên trong bảo rương đặt một số đan dược to cỡ nắm tay trẻ con, mỗi viên đều bốc lên lửa đỏ rực. Thoạt nhìn, những ngọn lửa kia dường như là chất lỏng, trong lúc di động tỏa ra linh tính hùng hậu.Bề mặt đan dược có thể thoáng thấy những đường vân, dường như được phác họa một cách hoàn mỹ nhờ vào lực lượng của những ngôi sao giữa vũ trụ bao la.  Thế cho nên, thứ đang phát ra ánh sáng phồn thịnh ở đây không phải là những viên thuốc, mà là những ngôi sao.  “Đan Tinh Nguyên?”  Khó khăn lắm Lâm Nhất mới lấy lại bình tĩnh, hắn nhíu mày ngẫm nghĩ, quả thật rất giống đan Tinh Nguyên. Chúng mang đến cho hắn cảm giác cứ như là đan Tinh Nguyên được phóng đại gấp bội lần, nhưng lực lượng tinh nguyên ẩn chứa trong đó lại không giống lắm.  Chủ yếu nhất là ngọn lửa rực cháy trên bề mặt đan dược cùng với những đường vân kia vô cùng đặc biệt.  “Hẳn là đan Tinh Nguyên, không thể sai được…”  Lâm Nhất lấy ra đan Tinh Nguyên của mình, so sánh sơ lược một phen thì phát giác có sự khác biệt khá lớn. Trên Thiên Lộ, hắn đã dùng hai đại kiếm quyết của mình để luyện chế đan Tinh Nguyên, nhưng kích cỡ chỉ bằng ngón út, không phải hắn không muốn cô đọng lớn hơn, mà là không cách nào làm được, nếu lớn hơn nữa, đan dược sẽ trở nên thô ráp và không còn thuần túy.  Đan Tinh Thần! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Dường như đã dần nắm được tinh túy trong một chiêu này, Phong Lôi như sương mù, kiếm tơ hóa kén, chỉ cần đủ nhanh, giai đoạn kiếm Phong Lôi hóa thành sương sẽ trôi qua trong chớp mắt… có thể trực tiếp dùng kiếm tơ giết địch, càng thêm khó mà phòng bị. Tuy nhiên, nếu số lượng quá nhiều thì vẫn có thể dùng kiếm sương mù để mê hoặc đối phương”.  Sau một hồi suy xét, Lâm Nhất mới thu hồi suy nghĩ.  Nguy hiểm đã được hóa giải, cũng nên xem xem… mấy cái bảo rương dán linh phù này rốt cuộc cất giấu thứ gì.  Lâm Nhất rất tò mò, rốt cuộc là dạng bảo bối gì mà phải dùng luyện chế linh phù để niêm phong.  Vèo!  Một cái bóng đen vụt qua, ngựa Huyết Long còn nhanh hơn hắn, thoáng cái đã xông đến xé rách linh phù.  Lạch cạch!  Ngay khi nắp rương bị ngựa Huyết Lâm mở ra, Lâm Nhất nhịn không được hít sâu một hơi, hoảng sợ không thôi.  Xoạt!  Khoảnh khắc bảo rương mở ra, lập tức có linh quang huyết sắc cực kỳ chói mắt bắn ra, xộc thẳng vào mắt Lâm Nhất khiến hắn không cách nào mở mắt được.  Ánh sáng quá mức chói lóa kia hoàn hoàn dung hợp với ánh sáng phát ra từ kiếm ý Thông Linh của Lâm Nhất, khoa trương hơn nữa chính là cùng với ánh hào quang đột ngột bắn ra kia, một luồng kinh khí mạnh mẽ và hùng hậu cũng lan ra. Chỉ trong một nhịp thở, lượng linh khí mà Lâm Nhất hấp thụ đã đạt đến tình trạng kinh người, toàn thân trở nên ấm áp, mỗi một lỗ chân lông cùng tế bào đều toát lên hơi thở sảng khoái.  Cùng lúc đó, khí tinh nguyên khủng bố nhanh chóng tràn ngập khắp mỗi ngóc ngách trong đại điện.  Dù trên Thiên Lộ thì đây cũng là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy khí tinh nguyên khoa trương đến thế, thật sự dồi dào đến mức khó tưởng.  Sắc mặt Lâm Nhất biến hóa mất lượt, đợi đến khi ánh mắt dần quen với ánh sáng phát ra từ trong rương, hắn mới chăm chú quan sát.  Bên trong bảo rương đặt một số đan dược to cỡ nắm tay trẻ con, mỗi viên đều bốc lên lửa đỏ rực. Thoạt nhìn, những ngọn lửa kia dường như là chất lỏng, trong lúc di động tỏa ra linh tính hùng hậu.Bề mặt đan dược có thể thoáng thấy những đường vân, dường như được phác họa một cách hoàn mỹ nhờ vào lực lượng của những ngôi sao giữa vũ trụ bao la.  Thế cho nên, thứ đang phát ra ánh sáng phồn thịnh ở đây không phải là những viên thuốc, mà là những ngôi sao.  “Đan Tinh Nguyên?”  Khó khăn lắm Lâm Nhất mới lấy lại bình tĩnh, hắn nhíu mày ngẫm nghĩ, quả thật rất giống đan Tinh Nguyên. Chúng mang đến cho hắn cảm giác cứ như là đan Tinh Nguyên được phóng đại gấp bội lần, nhưng lực lượng tinh nguyên ẩn chứa trong đó lại không giống lắm.  Chủ yếu nhất là ngọn lửa rực cháy trên bề mặt đan dược cùng với những đường vân kia vô cùng đặc biệt.  “Hẳn là đan Tinh Nguyên, không thể sai được…”  Lâm Nhất lấy ra đan Tinh Nguyên của mình, so sánh sơ lược một phen thì phát giác có sự khác biệt khá lớn. Trên Thiên Lộ, hắn đã dùng hai đại kiếm quyết của mình để luyện chế đan Tinh Nguyên, nhưng kích cỡ chỉ bằng ngón út, không phải hắn không muốn cô đọng lớn hơn, mà là không cách nào làm được, nếu lớn hơn nữa, đan dược sẽ trở nên thô ráp và không còn thuần túy.  Đan Tinh Thần! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Dường như đã dần nắm được tinh túy trong một chiêu này, Phong Lôi như sương mù, kiếm tơ hóa kén, chỉ cần đủ nhanh, giai đoạn kiếm Phong Lôi hóa thành sương sẽ trôi qua trong chớp mắt… có thể trực tiếp dùng kiếm tơ giết địch, càng thêm khó mà phòng bị. Tuy nhiên, nếu số lượng quá nhiều thì vẫn có thể dùng kiếm sương mù để mê hoặc đối phương”.  Sau một hồi suy xét, Lâm Nhất mới thu hồi suy nghĩ.  Nguy hiểm đã được hóa giải, cũng nên xem xem… mấy cái bảo rương dán linh phù này rốt cuộc cất giấu thứ gì.  Lâm Nhất rất tò mò, rốt cuộc là dạng bảo bối gì mà phải dùng luyện chế linh phù để niêm phong.  Vèo!  Một cái bóng đen vụt qua, ngựa Huyết Long còn nhanh hơn hắn, thoáng cái đã xông đến xé rách linh phù.  Lạch cạch!  Ngay khi nắp rương bị ngựa Huyết Lâm mở ra, Lâm Nhất nhịn không được hít sâu một hơi, hoảng sợ không thôi.  Xoạt!  Khoảnh khắc bảo rương mở ra, lập tức có linh quang huyết sắc cực kỳ chói mắt bắn ra, xộc thẳng vào mắt Lâm Nhất khiến hắn không cách nào mở mắt được.  Ánh sáng quá mức chói lóa kia hoàn hoàn dung hợp với ánh sáng phát ra từ kiếm ý Thông Linh của Lâm Nhất, khoa trương hơn nữa chính là cùng với ánh hào quang đột ngột bắn ra kia, một luồng kinh khí mạnh mẽ và hùng hậu cũng lan ra. Chỉ trong một nhịp thở, lượng linh khí mà Lâm Nhất hấp thụ đã đạt đến tình trạng kinh người, toàn thân trở nên ấm áp, mỗi một lỗ chân lông cùng tế bào đều toát lên hơi thở sảng khoái.  Cùng lúc đó, khí tinh nguyên khủng bố nhanh chóng tràn ngập khắp mỗi ngóc ngách trong đại điện.  Dù trên Thiên Lộ thì đây cũng là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy khí tinh nguyên khoa trương đến thế, thật sự dồi dào đến mức khó tưởng.  Sắc mặt Lâm Nhất biến hóa mất lượt, đợi đến khi ánh mắt dần quen với ánh sáng phát ra từ trong rương, hắn mới chăm chú quan sát.  Bên trong bảo rương đặt một số đan dược to cỡ nắm tay trẻ con, mỗi viên đều bốc lên lửa đỏ rực. Thoạt nhìn, những ngọn lửa kia dường như là chất lỏng, trong lúc di động tỏa ra linh tính hùng hậu.Bề mặt đan dược có thể thoáng thấy những đường vân, dường như được phác họa một cách hoàn mỹ nhờ vào lực lượng của những ngôi sao giữa vũ trụ bao la.  Thế cho nên, thứ đang phát ra ánh sáng phồn thịnh ở đây không phải là những viên thuốc, mà là những ngôi sao.  “Đan Tinh Nguyên?”  Khó khăn lắm Lâm Nhất mới lấy lại bình tĩnh, hắn nhíu mày ngẫm nghĩ, quả thật rất giống đan Tinh Nguyên. Chúng mang đến cho hắn cảm giác cứ như là đan Tinh Nguyên được phóng đại gấp bội lần, nhưng lực lượng tinh nguyên ẩn chứa trong đó lại không giống lắm.  Chủ yếu nhất là ngọn lửa rực cháy trên bề mặt đan dược cùng với những đường vân kia vô cùng đặc biệt.  “Hẳn là đan Tinh Nguyên, không thể sai được…”  Lâm Nhất lấy ra đan Tinh Nguyên của mình, so sánh sơ lược một phen thì phát giác có sự khác biệt khá lớn. Trên Thiên Lộ, hắn đã dùng hai đại kiếm quyết của mình để luyện chế đan Tinh Nguyên, nhưng kích cỡ chỉ bằng ngón út, không phải hắn không muốn cô đọng lớn hơn, mà là không cách nào làm được, nếu lớn hơn nữa, đan dược sẽ trở nên thô ráp và không còn thuần túy.  Đan Tinh Thần! 

Chương 3235