“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3237
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cạch! Lâm Nhất vội vàng đóng nắp rương lại, rồi dùng linh phù một lần nữa phong ấn, lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt quét qua một lượt, chẳng lẽ hơn 100 cái bảo rương này đều chứa đan Tinh Thần? Một cái bảo rương chứa hơn 100 viên đan Tinh Thần, trên trăm cái bảo rương, vậy chẳng phải số lượng đan Tinh Thần ở đây phải hơn vạn rồi sao?Cạch…! Cạch…! Cạch…! Động tác của ngựa Huyết Long liền một mạch, mở ra toàn bộ số bảo rương còn lại. Đều không ngoại lệ, bên trong chứa đan Tinh Thần rực lửa, sáng mù mắt người, khí tinh nguyên lan tràn trong không khí gần như cô đọng thành sương mù. Quá khoa trương! Một người một ngựa nhìn mà hoa mắt. Cứ như vậy, chỉ một thoáng há hốc mồm kinh ngạc, khí Tinh Thần trong đan dược đã xói mòn không ít, Lâm Nhất giật mình bừng tỉnh, trầm giọng nói: “Lấy!” Chỉ một chữ: Lấy! Đem đi hết, không chừa dù chỉ là một viên. Lâm Nhất và ngựa Huyết Long chia ra, sau khi dùng linh phù một lần nữa phong ấn rương thì lập tức dùng tốc độ tia chớp chuyển chúng vào túi trữ vật. Thỉnh thoảng bọn họ lại liếc nhìn nhau, một người một ngựa cười đến không khép được mồm. Cảm giác này… chỉ có thể hiểu mà không cách nào diễn tả được bằng lời… Thoải mái! Dù là người bình tĩnh như Lâm Nhất thì lúc này cũng khó mà giữ được tỉnh táo, nói chi ngựa Huyết Long vốn là một đứa ngốc tham tài. Phút chốc, toàn bộ bảo rương trong đại điện đã bị lấy sạch. Ngựa Huyết Long hít sâu một hơi, hấp thu toàn bộ khí Tinh Nguyên cô đọng thành sương mù trong đại điện. Đến khi nó mở mắt ra thì lộ vẻ hài lòng vỗ vỗ bụng. Còn chưa hết, ngựa Huyết Long dọn sạch tất cả những thứ trong đại điện, kể cả cái bồ đoàn mà ông lão Ma cương từng ngồi trước đó. Thoáng chốc, đại điện trở nên trống trải, cứ như bị ai đó thè lưỡi liếm sạch. Lâm Nhất khinh bỉ liếc nhìn nó, mở miệng nói: “Lên tầng hai!” Lầu bảo tàng có ba tầng, hiện tại mới là tầng thứ nhất, không biết tầng thứ hai còn có thứ tốt gì. Tuy nhiên, theo như suy đoán của Lâm Nhất thì chắc không phải thu hoạch khổng lồ gì, bảo rương ở tầng một có vẻ như là nội tình của gia tộc này, bảo vật tầng thứ hai chắc hẳn là truyền lại cho hậu bối. Ngựa Huyết Long đảo mắt, lúc sắp đi, nó còn lục lọi thi thể của lão Ma cương một lượt. Cho đến khi lấy được một con dao găm còn chưa ra khỏi vỏ, nó mới hí hửng cười. Lâm Nhất quay đầu nhìn, khóe miệng không khỏi co giật. Cái đứa ngốc này… Thi thể của lão Ma Cương đã đủ thê thảm rồi, vậy mà nó cũng có thể từ trong đó tìm ra được bảo bối. Ngựa Huyết Long rút dao găm ra, một luồng sáng âm u lập tức bao phủ khắp đại điện, tia sáng sắc lạnh khiến mí mắt người không khỏi máy mạnh, đồng thời, trên thân của nó cũng bắt đầu hủ hóa trong thời gian ngắn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cạch! Lâm Nhất vội vàng đóng nắp rương lại, rồi dùng linh phù một lần nữa phong ấn, lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt quét qua một lượt, chẳng lẽ hơn 100 cái bảo rương này đều chứa đan Tinh Thần? Một cái bảo rương chứa hơn 100 viên đan Tinh Thần, trên trăm cái bảo rương, vậy chẳng phải số lượng đan Tinh Thần ở đây phải hơn vạn rồi sao?Cạch…! Cạch…! Cạch…! Động tác của ngựa Huyết Long liền một mạch, mở ra toàn bộ số bảo rương còn lại. Đều không ngoại lệ, bên trong chứa đan Tinh Thần rực lửa, sáng mù mắt người, khí tinh nguyên lan tràn trong không khí gần như cô đọng thành sương mù. Quá khoa trương! Một người một ngựa nhìn mà hoa mắt. Cứ như vậy, chỉ một thoáng há hốc mồm kinh ngạc, khí Tinh Thần trong đan dược đã xói mòn không ít, Lâm Nhất giật mình bừng tỉnh, trầm giọng nói: “Lấy!” Chỉ một chữ: Lấy! Đem đi hết, không chừa dù chỉ là một viên. Lâm Nhất và ngựa Huyết Long chia ra, sau khi dùng linh phù một lần nữa phong ấn rương thì lập tức dùng tốc độ tia chớp chuyển chúng vào túi trữ vật. Thỉnh thoảng bọn họ lại liếc nhìn nhau, một người một ngựa cười đến không khép được mồm. Cảm giác này… chỉ có thể hiểu mà không cách nào diễn tả được bằng lời… Thoải mái! Dù là người bình tĩnh như Lâm Nhất thì lúc này cũng khó mà giữ được tỉnh táo, nói chi ngựa Huyết Long vốn là một đứa ngốc tham tài. Phút chốc, toàn bộ bảo rương trong đại điện đã bị lấy sạch. Ngựa Huyết Long hít sâu một hơi, hấp thu toàn bộ khí Tinh Nguyên cô đọng thành sương mù trong đại điện. Đến khi nó mở mắt ra thì lộ vẻ hài lòng vỗ vỗ bụng. Còn chưa hết, ngựa Huyết Long dọn sạch tất cả những thứ trong đại điện, kể cả cái bồ đoàn mà ông lão Ma cương từng ngồi trước đó. Thoáng chốc, đại điện trở nên trống trải, cứ như bị ai đó thè lưỡi liếm sạch. Lâm Nhất khinh bỉ liếc nhìn nó, mở miệng nói: “Lên tầng hai!” Lầu bảo tàng có ba tầng, hiện tại mới là tầng thứ nhất, không biết tầng thứ hai còn có thứ tốt gì. Tuy nhiên, theo như suy đoán của Lâm Nhất thì chắc không phải thu hoạch khổng lồ gì, bảo rương ở tầng một có vẻ như là nội tình của gia tộc này, bảo vật tầng thứ hai chắc hẳn là truyền lại cho hậu bối. Ngựa Huyết Long đảo mắt, lúc sắp đi, nó còn lục lọi thi thể của lão Ma cương một lượt. Cho đến khi lấy được một con dao găm còn chưa ra khỏi vỏ, nó mới hí hửng cười. Lâm Nhất quay đầu nhìn, khóe miệng không khỏi co giật. Cái đứa ngốc này… Thi thể của lão Ma Cương đã đủ thê thảm rồi, vậy mà nó cũng có thể từ trong đó tìm ra được bảo bối. Ngựa Huyết Long rút dao găm ra, một luồng sáng âm u lập tức bao phủ khắp đại điện, tia sáng sắc lạnh khiến mí mắt người không khỏi máy mạnh, đồng thời, trên thân của nó cũng bắt đầu hủ hóa trong thời gian ngắn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cạch! Lâm Nhất vội vàng đóng nắp rương lại, rồi dùng linh phù một lần nữa phong ấn, lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt quét qua một lượt, chẳng lẽ hơn 100 cái bảo rương này đều chứa đan Tinh Thần? Một cái bảo rương chứa hơn 100 viên đan Tinh Thần, trên trăm cái bảo rương, vậy chẳng phải số lượng đan Tinh Thần ở đây phải hơn vạn rồi sao?Cạch…! Cạch…! Cạch…! Động tác của ngựa Huyết Long liền một mạch, mở ra toàn bộ số bảo rương còn lại. Đều không ngoại lệ, bên trong chứa đan Tinh Thần rực lửa, sáng mù mắt người, khí tinh nguyên lan tràn trong không khí gần như cô đọng thành sương mù. Quá khoa trương! Một người một ngựa nhìn mà hoa mắt. Cứ như vậy, chỉ một thoáng há hốc mồm kinh ngạc, khí Tinh Thần trong đan dược đã xói mòn không ít, Lâm Nhất giật mình bừng tỉnh, trầm giọng nói: “Lấy!” Chỉ một chữ: Lấy! Đem đi hết, không chừa dù chỉ là một viên. Lâm Nhất và ngựa Huyết Long chia ra, sau khi dùng linh phù một lần nữa phong ấn rương thì lập tức dùng tốc độ tia chớp chuyển chúng vào túi trữ vật. Thỉnh thoảng bọn họ lại liếc nhìn nhau, một người một ngựa cười đến không khép được mồm. Cảm giác này… chỉ có thể hiểu mà không cách nào diễn tả được bằng lời… Thoải mái! Dù là người bình tĩnh như Lâm Nhất thì lúc này cũng khó mà giữ được tỉnh táo, nói chi ngựa Huyết Long vốn là một đứa ngốc tham tài. Phút chốc, toàn bộ bảo rương trong đại điện đã bị lấy sạch. Ngựa Huyết Long hít sâu một hơi, hấp thu toàn bộ khí Tinh Nguyên cô đọng thành sương mù trong đại điện. Đến khi nó mở mắt ra thì lộ vẻ hài lòng vỗ vỗ bụng. Còn chưa hết, ngựa Huyết Long dọn sạch tất cả những thứ trong đại điện, kể cả cái bồ đoàn mà ông lão Ma cương từng ngồi trước đó. Thoáng chốc, đại điện trở nên trống trải, cứ như bị ai đó thè lưỡi liếm sạch. Lâm Nhất khinh bỉ liếc nhìn nó, mở miệng nói: “Lên tầng hai!” Lầu bảo tàng có ba tầng, hiện tại mới là tầng thứ nhất, không biết tầng thứ hai còn có thứ tốt gì. Tuy nhiên, theo như suy đoán của Lâm Nhất thì chắc không phải thu hoạch khổng lồ gì, bảo rương ở tầng một có vẻ như là nội tình của gia tộc này, bảo vật tầng thứ hai chắc hẳn là truyền lại cho hậu bối. Ngựa Huyết Long đảo mắt, lúc sắp đi, nó còn lục lọi thi thể của lão Ma cương một lượt. Cho đến khi lấy được một con dao găm còn chưa ra khỏi vỏ, nó mới hí hửng cười. Lâm Nhất quay đầu nhìn, khóe miệng không khỏi co giật. Cái đứa ngốc này… Thi thể của lão Ma Cương đã đủ thê thảm rồi, vậy mà nó cũng có thể từ trong đó tìm ra được bảo bối. Ngựa Huyết Long rút dao găm ra, một luồng sáng âm u lập tức bao phủ khắp đại điện, tia sáng sắc lạnh khiến mí mắt người không khỏi máy mạnh, đồng thời, trên thân của nó cũng bắt đầu hủ hóa trong thời gian ngắn.