“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3243
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên đỉnh điện chính, thậm chí có thể thấy vết nứt, vách tường xung quanh cũng có lỗ hổng vỡ vụn. Điện chính trong tầng ba là một hầm rượu. Khoảnh khắc một người một mèo tiến vào, tinh thần sảng khoái, đắm chìm trong hương rượu nồng đậm đó. Lâm Nhất cảm thấy cơ thể hơi lâng lâng, dường như hồn phách sắp rời khỏi cơ thể, cả người mềm nhũn. Ngược lại Huyết Long Mã nhắm mắt, lộ ra dáng vẻ say rượu, vô cùng tự đắc. “Hương rượu nồng thật”. Lâm Nhất dùng kiếm ý đánh thức bản thân, khẽ giọng thở than. Hương rượu say người, so với Hầu Nhi Tửu mà hắn thu hoạch trước kia còn ngon hơn gấp mấy lần, khiến người ta có xung động muốn say một phen, không nỡ dùng kiếm ý đánh thức bản thân, đúng là tuyệt diệu. Nếu Lưu Thương ở đây, có lẽ sẽ rất thích. Không gian hầm rượu rộng rãi, lớn hơn rất nhiều so với điện chính tầng một và tầng hai. Mỗi một ngóc ngách của điện chính bày biện bầu rượu và chén rượu phong cách khác nhau, có kim loại, có gỗ, có xương, có sứ, có thủy tinh. Trong hầm rượu có thể cảm nhận được rõ ràng rượu nặng trĩu, nhưng tất cả đều bị phong ấn trong thủy tinh trong suốt. Huyết Long Mã phóng nhanh đến, đấm một quyền vào đó. Ầm! Nó ngay tức khắc bị đánh bật trở về, cơ thể béo mập mềm dẻo như quả bóng da lăn đi thật xa. Thủy tinh trong suốt phong ấn chỉ nứt ra một khe nứt nhỏ, nhìn ra được tuy năm tháng lâu dài, nhưng phong ấn và cấm cố vẫn có uy lực không nhỏ. Ở chính giữa hầm rượu có một tửu trì đúc bằng băng. Lớp băng này không biết là phẩm chất gì, trông bóng loáng như bạch ngọc, kết hợp với hoa văn nào đó tỏa ra luồng khí tiên linh. Nhưng khí lạnh bốc lên bên ngoài tửu trì khiến người nhìn cảm thấy lạnh sống lưng, rét lạnh thấu xương. Rắc! Có tiếng nứt vỡ vang lên, Lâm Nhất quay đầu nhìn lại. Quả thật Huyết Long Mã ra tay không thành, bèn lấy một con dao ra, bóng dáng lóe lên, dao đâm nứt pha lê thủy tinh. Lớp thủy tinh kín bưng xuất hiện một khe nứt, Huyết Long Mã cười lấm lét, cơ thể mềm dẻo chui vào trong, sau đó lấy bầu rượu được phong ấn bên trong nốc vào miệng. Lâm Nhất mỉm cười, thu hồi tầm nhìn. Ánh mắt hắn dừng ở tửu trì ở chính giữa điện chính, do dự một lúc, tiến về phía trước. Soạt! Vừa mới đến gần một chút, hơi lạnh ập vào mặt khiến người ta lạnh đến mức run rẩy. Cùng lúc đó, hương rượu giấu trong khí lạnh theo hàn ý như xâm nhập vào xương tủy, khiến xương cốt nhũn ra. Lâm Nhất cảm thấy trời đất xoay vòng, bước chân lảo đảo, cơ thể không chịu khống chế ngả nghiêng ngả ngửa. Phịch!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên đỉnh điện chính, thậm chí có thể thấy vết nứt, vách tường xung quanh cũng có lỗ hổng vỡ vụn. Điện chính trong tầng ba là một hầm rượu. Khoảnh khắc một người một mèo tiến vào, tinh thần sảng khoái, đắm chìm trong hương rượu nồng đậm đó. Lâm Nhất cảm thấy cơ thể hơi lâng lâng, dường như hồn phách sắp rời khỏi cơ thể, cả người mềm nhũn. Ngược lại Huyết Long Mã nhắm mắt, lộ ra dáng vẻ say rượu, vô cùng tự đắc. “Hương rượu nồng thật”. Lâm Nhất dùng kiếm ý đánh thức bản thân, khẽ giọng thở than. Hương rượu say người, so với Hầu Nhi Tửu mà hắn thu hoạch trước kia còn ngon hơn gấp mấy lần, khiến người ta có xung động muốn say một phen, không nỡ dùng kiếm ý đánh thức bản thân, đúng là tuyệt diệu. Nếu Lưu Thương ở đây, có lẽ sẽ rất thích. Không gian hầm rượu rộng rãi, lớn hơn rất nhiều so với điện chính tầng một và tầng hai. Mỗi một ngóc ngách của điện chính bày biện bầu rượu và chén rượu phong cách khác nhau, có kim loại, có gỗ, có xương, có sứ, có thủy tinh. Trong hầm rượu có thể cảm nhận được rõ ràng rượu nặng trĩu, nhưng tất cả đều bị phong ấn trong thủy tinh trong suốt. Huyết Long Mã phóng nhanh đến, đấm một quyền vào đó. Ầm! Nó ngay tức khắc bị đánh bật trở về, cơ thể béo mập mềm dẻo như quả bóng da lăn đi thật xa. Thủy tinh trong suốt phong ấn chỉ nứt ra một khe nứt nhỏ, nhìn ra được tuy năm tháng lâu dài, nhưng phong ấn và cấm cố vẫn có uy lực không nhỏ. Ở chính giữa hầm rượu có một tửu trì đúc bằng băng. Lớp băng này không biết là phẩm chất gì, trông bóng loáng như bạch ngọc, kết hợp với hoa văn nào đó tỏa ra luồng khí tiên linh. Nhưng khí lạnh bốc lên bên ngoài tửu trì khiến người nhìn cảm thấy lạnh sống lưng, rét lạnh thấu xương. Rắc! Có tiếng nứt vỡ vang lên, Lâm Nhất quay đầu nhìn lại. Quả thật Huyết Long Mã ra tay không thành, bèn lấy một con dao ra, bóng dáng lóe lên, dao đâm nứt pha lê thủy tinh. Lớp thủy tinh kín bưng xuất hiện một khe nứt, Huyết Long Mã cười lấm lét, cơ thể mềm dẻo chui vào trong, sau đó lấy bầu rượu được phong ấn bên trong nốc vào miệng. Lâm Nhất mỉm cười, thu hồi tầm nhìn. Ánh mắt hắn dừng ở tửu trì ở chính giữa điện chính, do dự một lúc, tiến về phía trước. Soạt! Vừa mới đến gần một chút, hơi lạnh ập vào mặt khiến người ta lạnh đến mức run rẩy. Cùng lúc đó, hương rượu giấu trong khí lạnh theo hàn ý như xâm nhập vào xương tủy, khiến xương cốt nhũn ra. Lâm Nhất cảm thấy trời đất xoay vòng, bước chân lảo đảo, cơ thể không chịu khống chế ngả nghiêng ngả ngửa. Phịch!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên đỉnh điện chính, thậm chí có thể thấy vết nứt, vách tường xung quanh cũng có lỗ hổng vỡ vụn. Điện chính trong tầng ba là một hầm rượu. Khoảnh khắc một người một mèo tiến vào, tinh thần sảng khoái, đắm chìm trong hương rượu nồng đậm đó. Lâm Nhất cảm thấy cơ thể hơi lâng lâng, dường như hồn phách sắp rời khỏi cơ thể, cả người mềm nhũn. Ngược lại Huyết Long Mã nhắm mắt, lộ ra dáng vẻ say rượu, vô cùng tự đắc. “Hương rượu nồng thật”. Lâm Nhất dùng kiếm ý đánh thức bản thân, khẽ giọng thở than. Hương rượu say người, so với Hầu Nhi Tửu mà hắn thu hoạch trước kia còn ngon hơn gấp mấy lần, khiến người ta có xung động muốn say một phen, không nỡ dùng kiếm ý đánh thức bản thân, đúng là tuyệt diệu. Nếu Lưu Thương ở đây, có lẽ sẽ rất thích. Không gian hầm rượu rộng rãi, lớn hơn rất nhiều so với điện chính tầng một và tầng hai. Mỗi một ngóc ngách của điện chính bày biện bầu rượu và chén rượu phong cách khác nhau, có kim loại, có gỗ, có xương, có sứ, có thủy tinh. Trong hầm rượu có thể cảm nhận được rõ ràng rượu nặng trĩu, nhưng tất cả đều bị phong ấn trong thủy tinh trong suốt. Huyết Long Mã phóng nhanh đến, đấm một quyền vào đó. Ầm! Nó ngay tức khắc bị đánh bật trở về, cơ thể béo mập mềm dẻo như quả bóng da lăn đi thật xa. Thủy tinh trong suốt phong ấn chỉ nứt ra một khe nứt nhỏ, nhìn ra được tuy năm tháng lâu dài, nhưng phong ấn và cấm cố vẫn có uy lực không nhỏ. Ở chính giữa hầm rượu có một tửu trì đúc bằng băng. Lớp băng này không biết là phẩm chất gì, trông bóng loáng như bạch ngọc, kết hợp với hoa văn nào đó tỏa ra luồng khí tiên linh. Nhưng khí lạnh bốc lên bên ngoài tửu trì khiến người nhìn cảm thấy lạnh sống lưng, rét lạnh thấu xương. Rắc! Có tiếng nứt vỡ vang lên, Lâm Nhất quay đầu nhìn lại. Quả thật Huyết Long Mã ra tay không thành, bèn lấy một con dao ra, bóng dáng lóe lên, dao đâm nứt pha lê thủy tinh. Lớp thủy tinh kín bưng xuất hiện một khe nứt, Huyết Long Mã cười lấm lét, cơ thể mềm dẻo chui vào trong, sau đó lấy bầu rượu được phong ấn bên trong nốc vào miệng. Lâm Nhất mỉm cười, thu hồi tầm nhìn. Ánh mắt hắn dừng ở tửu trì ở chính giữa điện chính, do dự một lúc, tiến về phía trước. Soạt! Vừa mới đến gần một chút, hơi lạnh ập vào mặt khiến người ta lạnh đến mức run rẩy. Cùng lúc đó, hương rượu giấu trong khí lạnh theo hàn ý như xâm nhập vào xương tủy, khiến xương cốt nhũn ra. Lâm Nhất cảm thấy trời đất xoay vòng, bước chân lảo đảo, cơ thể không chịu khống chế ngả nghiêng ngả ngửa. Phịch!