“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3244
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cách tửu trì gần mười mét, Lâm Nhất quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn, trong mắt đã mờ sương mông lung. Đôi mắt trong veo sâu sắc trở nên mê loạn, có thêm khí chất ma mị bình thường khó thấy. Nếu là nữ, chắc chắn sẽ cực kỳ si mê ánh mắt này. “Nếu còn tiếp tục như vậy, mình sẽ phải bò đi mất… Trong tửu trì này rốt cuộc là thứ gì?” Lâm Nhất quỳ một chân, trong lòng thầm kinh hãi. Ầm! Kiếm ý Thông Linh dần dần lan tỏa trên người Lâm Nhất, đôi mắt mê loạn dần dần trong sáng trở lại, men rượu trong cơ thể dần dần bị xua tan. Động tác Lâm Nhất rất chậm, không dám sơ suất. Trước kia chỉ có đối diện với uy áp của cao thủ mới khó khăn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị men rượu làm chật vật thế này. “Rượu ngon”. Lâm Nhất đứng lên trở lại, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. “Mình lại muốn xem xem, trong tửu trì này rốt cuộc giấu cái gì”. Hai mắt Lâm Nhất nghiêm lại, thôi thúc kiếm ý Thông Linh đỉnh phong viên mãn đến cực hạn, tiếp tục đi về phía tửu trì. Đợi đến khi đến gần, Lâm Nhất cảm thấy long văn Tử Điện trên người cũng bị luồng hàn ý này đóng băng. Lạnh quá! Không dám có tâm tư xem thường, Lâm Nhất khẽ phất tay áo, hàn khí như sương bên ngoài tửu trì từ từ tan đi. Soạt!Sương mù lui đi, một ngọn lửa màu vàng dần dần hiện ra trong tửu trì, trông giống với bức tranh Hạo Nhật trong sách đang dần dần mở ra, vô cùng kỳ diệu. Đợi đến khi sương mù tan đi hết, ánh lửa màu vàng giấu trong đáy nước giống như một vầng Hạo Nhật thường tồn. Nhìn thì rất gần, nhưng lại cho người ta cảm giác rất xa xôi. Trong lúc Lâm Nhất đang nghi hoặc, ánh lửa màu vàng trong nước không ngừng chuyển động, trong lúc chuyển động giống như trăm hoa đua nở. Soạt! Một khắc sau, ánh lửa hoàn toàn nở rộ, bay ra khỏi mặt nước, bổ nhào đến chỗ Lâm Nhất. Nhìn kỹ lại, đó là một con Kim Ô, thần điểu Kim Ô sinh ra mặt trời trong truyền thuyết. “Hỏng bét!” Lâm Nhất biến sắc, phát hiện con Kim Ô đang bổ nhào tới này thần vận quá hoàn hảo, đến nỗi khiến hắn không động đậy được, ngay cả kiếm ý cũng bị phong cấm. Nếu bị nó ập tới chắc chắn sẽ bị thiêu thành tro bụi. Phừng! Trong lúc cấp bách, Lâm Nhất còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị Kim Ô bổ tới. Soạt, cả người đều bị thấm ướt, Lâm Nhất mở mắt ra, phát hiện mà cười khổ không ngừng. Đưa tay lên lau mặt, Lâm Nhất nhìn về phía trước, mực nước trong tửu trì đã hạ xuống nhiều. Đáy nước trong vắt, không nhìn thấy ánh lửa vừa rồi nữa, mà xuất hiện một bầu rượu và một cốc rượu màu tím. Bầu rượu tinh xảo mà cổ xưa, toát ra khí chất tao nhã, cốc rượu màu tím thì giống như pha lê tím, đẹp đến mức không lời nào tả xiết.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cách tửu trì gần mười mét, Lâm Nhất quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn, trong mắt đã mờ sương mông lung. Đôi mắt trong veo sâu sắc trở nên mê loạn, có thêm khí chất ma mị bình thường khó thấy. Nếu là nữ, chắc chắn sẽ cực kỳ si mê ánh mắt này. “Nếu còn tiếp tục như vậy, mình sẽ phải bò đi mất… Trong tửu trì này rốt cuộc là thứ gì?” Lâm Nhất quỳ một chân, trong lòng thầm kinh hãi. Ầm! Kiếm ý Thông Linh dần dần lan tỏa trên người Lâm Nhất, đôi mắt mê loạn dần dần trong sáng trở lại, men rượu trong cơ thể dần dần bị xua tan. Động tác Lâm Nhất rất chậm, không dám sơ suất. Trước kia chỉ có đối diện với uy áp của cao thủ mới khó khăn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị men rượu làm chật vật thế này. “Rượu ngon”. Lâm Nhất đứng lên trở lại, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. “Mình lại muốn xem xem, trong tửu trì này rốt cuộc giấu cái gì”. Hai mắt Lâm Nhất nghiêm lại, thôi thúc kiếm ý Thông Linh đỉnh phong viên mãn đến cực hạn, tiếp tục đi về phía tửu trì. Đợi đến khi đến gần, Lâm Nhất cảm thấy long văn Tử Điện trên người cũng bị luồng hàn ý này đóng băng. Lạnh quá! Không dám có tâm tư xem thường, Lâm Nhất khẽ phất tay áo, hàn khí như sương bên ngoài tửu trì từ từ tan đi. Soạt!Sương mù lui đi, một ngọn lửa màu vàng dần dần hiện ra trong tửu trì, trông giống với bức tranh Hạo Nhật trong sách đang dần dần mở ra, vô cùng kỳ diệu. Đợi đến khi sương mù tan đi hết, ánh lửa màu vàng giấu trong đáy nước giống như một vầng Hạo Nhật thường tồn. Nhìn thì rất gần, nhưng lại cho người ta cảm giác rất xa xôi. Trong lúc Lâm Nhất đang nghi hoặc, ánh lửa màu vàng trong nước không ngừng chuyển động, trong lúc chuyển động giống như trăm hoa đua nở. Soạt! Một khắc sau, ánh lửa hoàn toàn nở rộ, bay ra khỏi mặt nước, bổ nhào đến chỗ Lâm Nhất. Nhìn kỹ lại, đó là một con Kim Ô, thần điểu Kim Ô sinh ra mặt trời trong truyền thuyết. “Hỏng bét!” Lâm Nhất biến sắc, phát hiện con Kim Ô đang bổ nhào tới này thần vận quá hoàn hảo, đến nỗi khiến hắn không động đậy được, ngay cả kiếm ý cũng bị phong cấm. Nếu bị nó ập tới chắc chắn sẽ bị thiêu thành tro bụi. Phừng! Trong lúc cấp bách, Lâm Nhất còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị Kim Ô bổ tới. Soạt, cả người đều bị thấm ướt, Lâm Nhất mở mắt ra, phát hiện mà cười khổ không ngừng. Đưa tay lên lau mặt, Lâm Nhất nhìn về phía trước, mực nước trong tửu trì đã hạ xuống nhiều. Đáy nước trong vắt, không nhìn thấy ánh lửa vừa rồi nữa, mà xuất hiện một bầu rượu và một cốc rượu màu tím. Bầu rượu tinh xảo mà cổ xưa, toát ra khí chất tao nhã, cốc rượu màu tím thì giống như pha lê tím, đẹp đến mức không lời nào tả xiết.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cách tửu trì gần mười mét, Lâm Nhất quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn, trong mắt đã mờ sương mông lung. Đôi mắt trong veo sâu sắc trở nên mê loạn, có thêm khí chất ma mị bình thường khó thấy. Nếu là nữ, chắc chắn sẽ cực kỳ si mê ánh mắt này. “Nếu còn tiếp tục như vậy, mình sẽ phải bò đi mất… Trong tửu trì này rốt cuộc là thứ gì?” Lâm Nhất quỳ một chân, trong lòng thầm kinh hãi. Ầm! Kiếm ý Thông Linh dần dần lan tỏa trên người Lâm Nhất, đôi mắt mê loạn dần dần trong sáng trở lại, men rượu trong cơ thể dần dần bị xua tan. Động tác Lâm Nhất rất chậm, không dám sơ suất. Trước kia chỉ có đối diện với uy áp của cao thủ mới khó khăn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị men rượu làm chật vật thế này. “Rượu ngon”. Lâm Nhất đứng lên trở lại, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. “Mình lại muốn xem xem, trong tửu trì này rốt cuộc giấu cái gì”. Hai mắt Lâm Nhất nghiêm lại, thôi thúc kiếm ý Thông Linh đỉnh phong viên mãn đến cực hạn, tiếp tục đi về phía tửu trì. Đợi đến khi đến gần, Lâm Nhất cảm thấy long văn Tử Điện trên người cũng bị luồng hàn ý này đóng băng. Lạnh quá! Không dám có tâm tư xem thường, Lâm Nhất khẽ phất tay áo, hàn khí như sương bên ngoài tửu trì từ từ tan đi. Soạt!Sương mù lui đi, một ngọn lửa màu vàng dần dần hiện ra trong tửu trì, trông giống với bức tranh Hạo Nhật trong sách đang dần dần mở ra, vô cùng kỳ diệu. Đợi đến khi sương mù tan đi hết, ánh lửa màu vàng giấu trong đáy nước giống như một vầng Hạo Nhật thường tồn. Nhìn thì rất gần, nhưng lại cho người ta cảm giác rất xa xôi. Trong lúc Lâm Nhất đang nghi hoặc, ánh lửa màu vàng trong nước không ngừng chuyển động, trong lúc chuyển động giống như trăm hoa đua nở. Soạt! Một khắc sau, ánh lửa hoàn toàn nở rộ, bay ra khỏi mặt nước, bổ nhào đến chỗ Lâm Nhất. Nhìn kỹ lại, đó là một con Kim Ô, thần điểu Kim Ô sinh ra mặt trời trong truyền thuyết. “Hỏng bét!” Lâm Nhất biến sắc, phát hiện con Kim Ô đang bổ nhào tới này thần vận quá hoàn hảo, đến nỗi khiến hắn không động đậy được, ngay cả kiếm ý cũng bị phong cấm. Nếu bị nó ập tới chắc chắn sẽ bị thiêu thành tro bụi. Phừng! Trong lúc cấp bách, Lâm Nhất còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị Kim Ô bổ tới. Soạt, cả người đều bị thấm ướt, Lâm Nhất mở mắt ra, phát hiện mà cười khổ không ngừng. Đưa tay lên lau mặt, Lâm Nhất nhìn về phía trước, mực nước trong tửu trì đã hạ xuống nhiều. Đáy nước trong vắt, không nhìn thấy ánh lửa vừa rồi nữa, mà xuất hiện một bầu rượu và một cốc rượu màu tím. Bầu rượu tinh xảo mà cổ xưa, toát ra khí chất tao nhã, cốc rượu màu tím thì giống như pha lê tím, đẹp đến mức không lời nào tả xiết.