“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3245
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hóa ra là ngươi làm loạn”. Lâm Nhất lẩm bẩm, lấy bầu rượu và cốc rượu ra. Khi nhìn thấy hình rồng Thanh Long in trên bầu rượu, hắn nghĩ ngợi, hình như trên mỗi bầu rượu được phong kín trong thủy tinh nơi mỗi ngóc ngách ở hầm rượu này đều có in hình rồng. Chẳng lẽ rượu nơi đây là rượu ngon Long tộc, nói cách khác là rượu Thần Long trong truyền thuyết? Cái gọi là rượu Thần Long, không phải để chỉ một loại rượu, mà là chỉ tất cả rượu ngon của Long tộc. Nhưng vì rượu ngon của Long tộc quá nổi tiếng, được hậu thế gọi chung là rượu Thần Long. Sau khi Thượng cổ Thịnh thế Hoàng kim hủy diệt, ngày nay thế gia có thể ủ ra rượu Thần Long ở đại thế phương đó đã rất hiếm có. Khi xưa danh tiếng của rượu ngon Long tộc vang xa, chỉ có khách tôn quý nhất đến mới được dâng lên. “Nhưng bầu rượu này hình như có hơi khác”. Lâm Nhất mở bầu rượu ra một ít, nhìn thấy dưới đáy có nét chữ rất xa xưa, lờ mờ có thể nhận ra đó là chữ Mạch. Mạch gia? Trong lúc Lâm Nhất suy nghĩ, Huyết Long Mã vang lên tiếng nức nở. Hắn quay đầu nhìn lập tức không nhịn được cười. Huyết Long Mã uống hơi nhiều, bụng căng lên, lúc muốn chui ra khỏi tủ thủy tinh đóng kín, vừa khéo bị kẹt ở trong đó. May là da nó thô, nếu không đã bị cứa cho máu chảy đầy người. Lâm Nhất thấy nó giống như đã uống say, nhất thời không ra được, bèn búng ngón tay. Rắc! Thủy tinh vốn đã bị nứt ra, ngay lập tức bị kiếm khí bắn tới làm vỡ tan, Huyết Long Mã lăn ầm xuống đất. Nó hoang mang ngẩng đầu lên, giống như mới tỉnh mộng, rõ ràng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. “Đồ ngốc này”. Lâm Nhất cười, không quan tâm nó nữa. Cất bầu rượu và cốc rượu đi, ánh mắt Lâm Nhất dừng trên nước tửu trì. Có lẽ khi xưa nước trong tửu trì là nước bình thường, nhưng được hương rượu thấm nhuần quanh năm, trở nên cực kỳ siêu phàm, lắng đọng linh khí cực kỳ đậm đặc. “Hình như hơi lãng phí, dứt khoát luyện hóa luôn đi”. Lâm Nhất vào sâu trong tửu trì, khoanh chân ngồi xuống trong nước, xác thịt lập tức lạnh băng. Nhưng khi tửu khí chứa trong nước đi vào cơ thể, ngay lập tức xua tan cái lạnh ấy, lục phủ ngũ tạng, xương cốt và máu, mỗi một tế bào trên cơ thể giống như đang bị lửa thiêu. Xác thịt mạnh mẽ thậm chí có hơi đau. Cùng lúc đó, ma bàn Âm Dương hóa cứng ở Tử Phủ cũng chuyển động sôi sục vào giờ phút này.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hóa ra là ngươi làm loạn”. Lâm Nhất lẩm bẩm, lấy bầu rượu và cốc rượu ra. Khi nhìn thấy hình rồng Thanh Long in trên bầu rượu, hắn nghĩ ngợi, hình như trên mỗi bầu rượu được phong kín trong thủy tinh nơi mỗi ngóc ngách ở hầm rượu này đều có in hình rồng. Chẳng lẽ rượu nơi đây là rượu ngon Long tộc, nói cách khác là rượu Thần Long trong truyền thuyết? Cái gọi là rượu Thần Long, không phải để chỉ một loại rượu, mà là chỉ tất cả rượu ngon của Long tộc. Nhưng vì rượu ngon của Long tộc quá nổi tiếng, được hậu thế gọi chung là rượu Thần Long. Sau khi Thượng cổ Thịnh thế Hoàng kim hủy diệt, ngày nay thế gia có thể ủ ra rượu Thần Long ở đại thế phương đó đã rất hiếm có. Khi xưa danh tiếng của rượu ngon Long tộc vang xa, chỉ có khách tôn quý nhất đến mới được dâng lên. “Nhưng bầu rượu này hình như có hơi khác”. Lâm Nhất mở bầu rượu ra một ít, nhìn thấy dưới đáy có nét chữ rất xa xưa, lờ mờ có thể nhận ra đó là chữ Mạch. Mạch gia? Trong lúc Lâm Nhất suy nghĩ, Huyết Long Mã vang lên tiếng nức nở. Hắn quay đầu nhìn lập tức không nhịn được cười. Huyết Long Mã uống hơi nhiều, bụng căng lên, lúc muốn chui ra khỏi tủ thủy tinh đóng kín, vừa khéo bị kẹt ở trong đó. May là da nó thô, nếu không đã bị cứa cho máu chảy đầy người. Lâm Nhất thấy nó giống như đã uống say, nhất thời không ra được, bèn búng ngón tay. Rắc! Thủy tinh vốn đã bị nứt ra, ngay lập tức bị kiếm khí bắn tới làm vỡ tan, Huyết Long Mã lăn ầm xuống đất. Nó hoang mang ngẩng đầu lên, giống như mới tỉnh mộng, rõ ràng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. “Đồ ngốc này”. Lâm Nhất cười, không quan tâm nó nữa. Cất bầu rượu và cốc rượu đi, ánh mắt Lâm Nhất dừng trên nước tửu trì. Có lẽ khi xưa nước trong tửu trì là nước bình thường, nhưng được hương rượu thấm nhuần quanh năm, trở nên cực kỳ siêu phàm, lắng đọng linh khí cực kỳ đậm đặc. “Hình như hơi lãng phí, dứt khoát luyện hóa luôn đi”. Lâm Nhất vào sâu trong tửu trì, khoanh chân ngồi xuống trong nước, xác thịt lập tức lạnh băng. Nhưng khi tửu khí chứa trong nước đi vào cơ thể, ngay lập tức xua tan cái lạnh ấy, lục phủ ngũ tạng, xương cốt và máu, mỗi một tế bào trên cơ thể giống như đang bị lửa thiêu. Xác thịt mạnh mẽ thậm chí có hơi đau. Cùng lúc đó, ma bàn Âm Dương hóa cứng ở Tử Phủ cũng chuyển động sôi sục vào giờ phút này.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hóa ra là ngươi làm loạn”. Lâm Nhất lẩm bẩm, lấy bầu rượu và cốc rượu ra. Khi nhìn thấy hình rồng Thanh Long in trên bầu rượu, hắn nghĩ ngợi, hình như trên mỗi bầu rượu được phong kín trong thủy tinh nơi mỗi ngóc ngách ở hầm rượu này đều có in hình rồng. Chẳng lẽ rượu nơi đây là rượu ngon Long tộc, nói cách khác là rượu Thần Long trong truyền thuyết? Cái gọi là rượu Thần Long, không phải để chỉ một loại rượu, mà là chỉ tất cả rượu ngon của Long tộc. Nhưng vì rượu ngon của Long tộc quá nổi tiếng, được hậu thế gọi chung là rượu Thần Long. Sau khi Thượng cổ Thịnh thế Hoàng kim hủy diệt, ngày nay thế gia có thể ủ ra rượu Thần Long ở đại thế phương đó đã rất hiếm có. Khi xưa danh tiếng của rượu ngon Long tộc vang xa, chỉ có khách tôn quý nhất đến mới được dâng lên. “Nhưng bầu rượu này hình như có hơi khác”. Lâm Nhất mở bầu rượu ra một ít, nhìn thấy dưới đáy có nét chữ rất xa xưa, lờ mờ có thể nhận ra đó là chữ Mạch. Mạch gia? Trong lúc Lâm Nhất suy nghĩ, Huyết Long Mã vang lên tiếng nức nở. Hắn quay đầu nhìn lập tức không nhịn được cười. Huyết Long Mã uống hơi nhiều, bụng căng lên, lúc muốn chui ra khỏi tủ thủy tinh đóng kín, vừa khéo bị kẹt ở trong đó. May là da nó thô, nếu không đã bị cứa cho máu chảy đầy người. Lâm Nhất thấy nó giống như đã uống say, nhất thời không ra được, bèn búng ngón tay. Rắc! Thủy tinh vốn đã bị nứt ra, ngay lập tức bị kiếm khí bắn tới làm vỡ tan, Huyết Long Mã lăn ầm xuống đất. Nó hoang mang ngẩng đầu lên, giống như mới tỉnh mộng, rõ ràng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. “Đồ ngốc này”. Lâm Nhất cười, không quan tâm nó nữa. Cất bầu rượu và cốc rượu đi, ánh mắt Lâm Nhất dừng trên nước tửu trì. Có lẽ khi xưa nước trong tửu trì là nước bình thường, nhưng được hương rượu thấm nhuần quanh năm, trở nên cực kỳ siêu phàm, lắng đọng linh khí cực kỳ đậm đặc. “Hình như hơi lãng phí, dứt khoát luyện hóa luôn đi”. Lâm Nhất vào sâu trong tửu trì, khoanh chân ngồi xuống trong nước, xác thịt lập tức lạnh băng. Nhưng khi tửu khí chứa trong nước đi vào cơ thể, ngay lập tức xua tan cái lạnh ấy, lục phủ ngũ tạng, xương cốt và máu, mỗi một tế bào trên cơ thể giống như đang bị lửa thiêu. Xác thịt mạnh mẽ thậm chí có hơi đau. Cùng lúc đó, ma bàn Âm Dương hóa cứng ở Tử Phủ cũng chuyển động sôi sục vào giờ phút này.