“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3260
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong chỗ sâu trong di tích Long Thành mênh mông rộng lớn, bầu trời xuất hiện dị tượng có Kim Ô bay lượn, chim lửa thành đàn, có hoa tươi nở rộ, có cây Vạn Tuế hoa bạc, có thần nhân màu vàng mọc cánh sau lưng... Vô số dị tượng cấu thành một bức ảnh vô cùng to lớn. Có thể có được dị tượng khổng lồ như vậy, ngoài Nhật Diệu Chi Linh ra thì hiển nhiên không còn dị bảo nào khác. Lâm Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt trời chói chang khiến hắn phải híp mắt lại. "Hình như cách hơi xa, nếu không xuất hiện dị tượng thì muốn tìm được Nhật Diệu Chi Linh gần như là nằm mơ giữa ban ngày. May mà, cuối cùng có xuất hiện dị tượng". Nhật Diệu Chi Linh và Nguyệt Diệu Chi Linh là hai bảo vật mạnh nhất được đặt song song trong bảy Tinh Diệu Chi Linh. Tiếc là chúng đều bị phong ấn. Đến sau này, ngoài được coi như là chìa khóa bí mật của Thương Long Cấm Giới ra thì cũng chẳng ai biết tác dụng của nó. Không thì, những yêu nghiệt của giới vực cấp cao đi đến trong thành Hỏa Vũ này cũng không chỉ là đám Phong Vô Kỵ hay Mạc Hàn. Lâm Nhất cũng không để ý đến Nhật Diệu Chi Linh cho lắm. Mục đích hắn đến đây chủ yếu là Lưu Quang Kim Trản rồi tiện thể tìm kiếm chút bảo bối trong di tích mà thôi. Song lại thu hoạch được hai mục tiêu lớn, xem như đã hoàn thành vượt mức, hơn hẳn dự đoán rồi. Có điều, nếu có cơ hội tranh giành Nhật Diệu Chi Linh thì Lâm Nhất cũng không có lý do gì mà từ bỏ. Tuy nó bị phong ấn, nhưng vẫn có thể suy xét. Lâm Nhất quay đầu đi, trong mắt lập lòe ánh sáng, dị tượng như thế e rằng sẽ thu hút đám yêu nghiệt của giới vực cấp cao đến. "Không vội, uống một ly trước đã". Lâm Nhất cười, hắn cũng không nòng lòng muốn có Nhật Diệu Chi Linh như những người khác. Trước mắt, hắn càng hứng thú với Thiên Niên Hỏa hơn và rượu ngon mà ngay cả Trần Khung và Tiên Vân Chân đều phải kinh ngạc nên lời. Gia tộc Mạch Thị đúng là thần bí ghê. Rượu ngon Long tộc đều không có dùng ao Hàn Ngọc để phong ấn. Trái lại là Thiên Niên Hỏa được gia tộc Mạch Thị lại được cất vị trí quan trọng nhất trong tầng thứ ba. Lâm Nhất lấy bình rượu đựng Thiên Niên Hỏa và cái ly thủy tinh màu tím kia rồi rót cho mình một ly. Ọc! Sau khi rót đầy, rượu trong ly giống như một đống máu đang bùng cháy, kết hợp với ly thủy tinh lấp lánh ánh sáng tím. Hai màu đỏ như máu hòa quyện với màu tím ngọc cùng hơi rượu mờ mịt thành một bức ảnh mộng ảo. Lâm Nhất nâng ly ngắm nghía, rượu đỏ tươi như máu, nhưng nhìn kỹ vẫn có sự khác biệt với máu tươi, sẽ không làm người ta buồn nôn. Mà lại khiến người ta cảm một chút đỏ say lòng người, ma mị ướt át làm người say mê.Mềm mại như dòng nước trong, ma mị như máu tươi. Có điều... Hình như trong rượu còn có thứ khác, trong ly rượu đỏ kia còn lấp lánh ánh vàng. Mùi rượu nồng nặc bay ra, Lâm Nhất khẽ hít một hơi, mùi rượu thấm vào ruột gan khiến cả người bủn rủn, làm cho người ta không kiềm được nhắm mắt lại, chìm đắm trong nó.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong chỗ sâu trong di tích Long Thành mênh mông rộng lớn, bầu trời xuất hiện dị tượng có Kim Ô bay lượn, chim lửa thành đàn, có hoa tươi nở rộ, có cây Vạn Tuế hoa bạc, có thần nhân màu vàng mọc cánh sau lưng... Vô số dị tượng cấu thành một bức ảnh vô cùng to lớn. Có thể có được dị tượng khổng lồ như vậy, ngoài Nhật Diệu Chi Linh ra thì hiển nhiên không còn dị bảo nào khác. Lâm Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt trời chói chang khiến hắn phải híp mắt lại. "Hình như cách hơi xa, nếu không xuất hiện dị tượng thì muốn tìm được Nhật Diệu Chi Linh gần như là nằm mơ giữa ban ngày. May mà, cuối cùng có xuất hiện dị tượng". Nhật Diệu Chi Linh và Nguyệt Diệu Chi Linh là hai bảo vật mạnh nhất được đặt song song trong bảy Tinh Diệu Chi Linh. Tiếc là chúng đều bị phong ấn. Đến sau này, ngoài được coi như là chìa khóa bí mật của Thương Long Cấm Giới ra thì cũng chẳng ai biết tác dụng của nó. Không thì, những yêu nghiệt của giới vực cấp cao đi đến trong thành Hỏa Vũ này cũng không chỉ là đám Phong Vô Kỵ hay Mạc Hàn. Lâm Nhất cũng không để ý đến Nhật Diệu Chi Linh cho lắm. Mục đích hắn đến đây chủ yếu là Lưu Quang Kim Trản rồi tiện thể tìm kiếm chút bảo bối trong di tích mà thôi. Song lại thu hoạch được hai mục tiêu lớn, xem như đã hoàn thành vượt mức, hơn hẳn dự đoán rồi. Có điều, nếu có cơ hội tranh giành Nhật Diệu Chi Linh thì Lâm Nhất cũng không có lý do gì mà từ bỏ. Tuy nó bị phong ấn, nhưng vẫn có thể suy xét. Lâm Nhất quay đầu đi, trong mắt lập lòe ánh sáng, dị tượng như thế e rằng sẽ thu hút đám yêu nghiệt của giới vực cấp cao đến. "Không vội, uống một ly trước đã". Lâm Nhất cười, hắn cũng không nòng lòng muốn có Nhật Diệu Chi Linh như những người khác. Trước mắt, hắn càng hứng thú với Thiên Niên Hỏa hơn và rượu ngon mà ngay cả Trần Khung và Tiên Vân Chân đều phải kinh ngạc nên lời. Gia tộc Mạch Thị đúng là thần bí ghê. Rượu ngon Long tộc đều không có dùng ao Hàn Ngọc để phong ấn. Trái lại là Thiên Niên Hỏa được gia tộc Mạch Thị lại được cất vị trí quan trọng nhất trong tầng thứ ba. Lâm Nhất lấy bình rượu đựng Thiên Niên Hỏa và cái ly thủy tinh màu tím kia rồi rót cho mình một ly. Ọc! Sau khi rót đầy, rượu trong ly giống như một đống máu đang bùng cháy, kết hợp với ly thủy tinh lấp lánh ánh sáng tím. Hai màu đỏ như máu hòa quyện với màu tím ngọc cùng hơi rượu mờ mịt thành một bức ảnh mộng ảo. Lâm Nhất nâng ly ngắm nghía, rượu đỏ tươi như máu, nhưng nhìn kỹ vẫn có sự khác biệt với máu tươi, sẽ không làm người ta buồn nôn. Mà lại khiến người ta cảm một chút đỏ say lòng người, ma mị ướt át làm người say mê.Mềm mại như dòng nước trong, ma mị như máu tươi. Có điều... Hình như trong rượu còn có thứ khác, trong ly rượu đỏ kia còn lấp lánh ánh vàng. Mùi rượu nồng nặc bay ra, Lâm Nhất khẽ hít một hơi, mùi rượu thấm vào ruột gan khiến cả người bủn rủn, làm cho người ta không kiềm được nhắm mắt lại, chìm đắm trong nó.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong chỗ sâu trong di tích Long Thành mênh mông rộng lớn, bầu trời xuất hiện dị tượng có Kim Ô bay lượn, chim lửa thành đàn, có hoa tươi nở rộ, có cây Vạn Tuế hoa bạc, có thần nhân màu vàng mọc cánh sau lưng... Vô số dị tượng cấu thành một bức ảnh vô cùng to lớn. Có thể có được dị tượng khổng lồ như vậy, ngoài Nhật Diệu Chi Linh ra thì hiển nhiên không còn dị bảo nào khác. Lâm Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt trời chói chang khiến hắn phải híp mắt lại. "Hình như cách hơi xa, nếu không xuất hiện dị tượng thì muốn tìm được Nhật Diệu Chi Linh gần như là nằm mơ giữa ban ngày. May mà, cuối cùng có xuất hiện dị tượng". Nhật Diệu Chi Linh và Nguyệt Diệu Chi Linh là hai bảo vật mạnh nhất được đặt song song trong bảy Tinh Diệu Chi Linh. Tiếc là chúng đều bị phong ấn. Đến sau này, ngoài được coi như là chìa khóa bí mật của Thương Long Cấm Giới ra thì cũng chẳng ai biết tác dụng của nó. Không thì, những yêu nghiệt của giới vực cấp cao đi đến trong thành Hỏa Vũ này cũng không chỉ là đám Phong Vô Kỵ hay Mạc Hàn. Lâm Nhất cũng không để ý đến Nhật Diệu Chi Linh cho lắm. Mục đích hắn đến đây chủ yếu là Lưu Quang Kim Trản rồi tiện thể tìm kiếm chút bảo bối trong di tích mà thôi. Song lại thu hoạch được hai mục tiêu lớn, xem như đã hoàn thành vượt mức, hơn hẳn dự đoán rồi. Có điều, nếu có cơ hội tranh giành Nhật Diệu Chi Linh thì Lâm Nhất cũng không có lý do gì mà từ bỏ. Tuy nó bị phong ấn, nhưng vẫn có thể suy xét. Lâm Nhất quay đầu đi, trong mắt lập lòe ánh sáng, dị tượng như thế e rằng sẽ thu hút đám yêu nghiệt của giới vực cấp cao đến. "Không vội, uống một ly trước đã". Lâm Nhất cười, hắn cũng không nòng lòng muốn có Nhật Diệu Chi Linh như những người khác. Trước mắt, hắn càng hứng thú với Thiên Niên Hỏa hơn và rượu ngon mà ngay cả Trần Khung và Tiên Vân Chân đều phải kinh ngạc nên lời. Gia tộc Mạch Thị đúng là thần bí ghê. Rượu ngon Long tộc đều không có dùng ao Hàn Ngọc để phong ấn. Trái lại là Thiên Niên Hỏa được gia tộc Mạch Thị lại được cất vị trí quan trọng nhất trong tầng thứ ba. Lâm Nhất lấy bình rượu đựng Thiên Niên Hỏa và cái ly thủy tinh màu tím kia rồi rót cho mình một ly. Ọc! Sau khi rót đầy, rượu trong ly giống như một đống máu đang bùng cháy, kết hợp với ly thủy tinh lấp lánh ánh sáng tím. Hai màu đỏ như máu hòa quyện với màu tím ngọc cùng hơi rượu mờ mịt thành một bức ảnh mộng ảo. Lâm Nhất nâng ly ngắm nghía, rượu đỏ tươi như máu, nhưng nhìn kỹ vẫn có sự khác biệt với máu tươi, sẽ không làm người ta buồn nôn. Mà lại khiến người ta cảm một chút đỏ say lòng người, ma mị ướt át làm người say mê.Mềm mại như dòng nước trong, ma mị như máu tươi. Có điều... Hình như trong rượu còn có thứ khác, trong ly rượu đỏ kia còn lấp lánh ánh vàng. Mùi rượu nồng nặc bay ra, Lâm Nhất khẽ hít một hơi, mùi rượu thấm vào ruột gan khiến cả người bủn rủn, làm cho người ta không kiềm được nhắm mắt lại, chìm đắm trong nó.