“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3261

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ực!  Bầu không khí bị tiếng nuốt niếng liên tục phá hủy, Lâm Nhất mở mắt ra quay đầu lại thì thấy không biết khi nào thì ngựa Long Huyết đã sáp tới.  Đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh màu tím, chỉ kém chảy nước miếng.  "Ngươi muốn uống?"  Lâm Nhất mỉm cười, khẽ hỏi.  Ngựa Huyết Long nghe vậy sửng sốt rồi điên cuồng gật đầu, sợ Lâm Nhất đổi ý còn vươn cặp móng vốt cướp lấy cái ly.  Phù!  Ngựa Huyết Long cầm ly rượu, khuôn mặt mèo mập mạp kia nhắm nghiền hai mắt, ngửi mùi rượu, há miệng thỏa mãn thở dài, lộ ra một chữ thích.  Nó không chút do dự trực tiếp bưng lên, uống một hơi cạn sạch.  Hử?  Ngay khi nuốt xuống, hai mắt nhắm nghiền bỗng dưng mở, con ngươi như muốn lồi ra, dựng lông, nom dáng vẻ y như ngươi đang đùa ta đó hả.  Ầm!  Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng, trên người ngựa Huyết Long đã nổi lên một ngọn lửa màu vàng, một khí tức điên cuồng không cách nào diễn tả nổi toát ra từ trên người nó.  Ầm ầm!  Dưới khí tức khủng bố đó, ngựa Huyết Long lập tức không chịu nổi, từ hình mèo biến thành hình ngựa, về với chân thân của nó.  Cơ thể khổng lồ lại khỏe khoắn, cả người tràn ngập vẻ rồng như khoác lên mình một lớp giáp của man thú thượng cổ. Nó há miệng gầm lên, phun ra một ngọn lửa.  Mặt đất thoáng chốc đã bị đốt thành một đống than đen, trông cực kỳ đáng sợ.  Cộp! Cộp!  Trong cơ thể nó bắt đầu cuộn trào một sức mạnh kinh người, điên cuồng đâm lung tung khiến nó nhảy lên nhảy xuống chấn động cả mặt đất.  Vèo!  Cánh rồng trên lưng sải ra, ngựa Huyết Long thật sự không nhịn nổi cơn bức bối ấy, nhanh chóng lao đi.  Có điều, khi tiêu hóa xong sức mạnh kia thì chắc nó sẽ thăng lên Thiên Phách. Đến lúc đó, thực lực cũng càng mạnh hơn một bậc.  Song, đây chỉ mới là tác dụng của một ly rượu thôi đó.  "Có khoa trương như thế không vậy?"  Khóe miệng Lâm Nhất run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.  Một lát sau, Lâm Nhất bình tĩnh lại, ánh mắt lập lòe, lẩm bẩm: "Xem ra, rượu này có chút kỳ lạ".  Trước đó, hắn cũng có phát hiện nhưng chưa chắc chắn, thấy ngựa Huyết Long muốn uống, vừa hay dùng nó làm thí nghiệm. Chỉ có thể nói, may mà ngựa Huyết Long tranh với hắn, không thì với cơ thể của Lâm Nhất, dù chiếm được chỗ tốt thì e rằng cũng sẽ bị tra tấn chết đi sống lại.  Chưa biết chừng, tóc tai lông mày gì đó cũng bị đốt rụi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ực!  Bầu không khí bị tiếng nuốt niếng liên tục phá hủy, Lâm Nhất mở mắt ra quay đầu lại thì thấy không biết khi nào thì ngựa Long Huyết đã sáp tới.  Đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh màu tím, chỉ kém chảy nước miếng.  "Ngươi muốn uống?"  Lâm Nhất mỉm cười, khẽ hỏi.  Ngựa Huyết Long nghe vậy sửng sốt rồi điên cuồng gật đầu, sợ Lâm Nhất đổi ý còn vươn cặp móng vốt cướp lấy cái ly.  Phù!  Ngựa Huyết Long cầm ly rượu, khuôn mặt mèo mập mạp kia nhắm nghiền hai mắt, ngửi mùi rượu, há miệng thỏa mãn thở dài, lộ ra một chữ thích.  Nó không chút do dự trực tiếp bưng lên, uống một hơi cạn sạch.  Hử?  Ngay khi nuốt xuống, hai mắt nhắm nghiền bỗng dưng mở, con ngươi như muốn lồi ra, dựng lông, nom dáng vẻ y như ngươi đang đùa ta đó hả.  Ầm!  Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng, trên người ngựa Huyết Long đã nổi lên một ngọn lửa màu vàng, một khí tức điên cuồng không cách nào diễn tả nổi toát ra từ trên người nó.  Ầm ầm!  Dưới khí tức khủng bố đó, ngựa Huyết Long lập tức không chịu nổi, từ hình mèo biến thành hình ngựa, về với chân thân của nó.  Cơ thể khổng lồ lại khỏe khoắn, cả người tràn ngập vẻ rồng như khoác lên mình một lớp giáp của man thú thượng cổ. Nó há miệng gầm lên, phun ra một ngọn lửa.  Mặt đất thoáng chốc đã bị đốt thành một đống than đen, trông cực kỳ đáng sợ.  Cộp! Cộp!  Trong cơ thể nó bắt đầu cuộn trào một sức mạnh kinh người, điên cuồng đâm lung tung khiến nó nhảy lên nhảy xuống chấn động cả mặt đất.  Vèo!  Cánh rồng trên lưng sải ra, ngựa Huyết Long thật sự không nhịn nổi cơn bức bối ấy, nhanh chóng lao đi.  Có điều, khi tiêu hóa xong sức mạnh kia thì chắc nó sẽ thăng lên Thiên Phách. Đến lúc đó, thực lực cũng càng mạnh hơn một bậc.  Song, đây chỉ mới là tác dụng của một ly rượu thôi đó.  "Có khoa trương như thế không vậy?"  Khóe miệng Lâm Nhất run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.  Một lát sau, Lâm Nhất bình tĩnh lại, ánh mắt lập lòe, lẩm bẩm: "Xem ra, rượu này có chút kỳ lạ".  Trước đó, hắn cũng có phát hiện nhưng chưa chắc chắn, thấy ngựa Huyết Long muốn uống, vừa hay dùng nó làm thí nghiệm. Chỉ có thể nói, may mà ngựa Huyết Long tranh với hắn, không thì với cơ thể của Lâm Nhất, dù chiếm được chỗ tốt thì e rằng cũng sẽ bị tra tấn chết đi sống lại.  Chưa biết chừng, tóc tai lông mày gì đó cũng bị đốt rụi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ực!  Bầu không khí bị tiếng nuốt niếng liên tục phá hủy, Lâm Nhất mở mắt ra quay đầu lại thì thấy không biết khi nào thì ngựa Long Huyết đã sáp tới.  Đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh màu tím, chỉ kém chảy nước miếng.  "Ngươi muốn uống?"  Lâm Nhất mỉm cười, khẽ hỏi.  Ngựa Huyết Long nghe vậy sửng sốt rồi điên cuồng gật đầu, sợ Lâm Nhất đổi ý còn vươn cặp móng vốt cướp lấy cái ly.  Phù!  Ngựa Huyết Long cầm ly rượu, khuôn mặt mèo mập mạp kia nhắm nghiền hai mắt, ngửi mùi rượu, há miệng thỏa mãn thở dài, lộ ra một chữ thích.  Nó không chút do dự trực tiếp bưng lên, uống một hơi cạn sạch.  Hử?  Ngay khi nuốt xuống, hai mắt nhắm nghiền bỗng dưng mở, con ngươi như muốn lồi ra, dựng lông, nom dáng vẻ y như ngươi đang đùa ta đó hả.  Ầm!  Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng, trên người ngựa Huyết Long đã nổi lên một ngọn lửa màu vàng, một khí tức điên cuồng không cách nào diễn tả nổi toát ra từ trên người nó.  Ầm ầm!  Dưới khí tức khủng bố đó, ngựa Huyết Long lập tức không chịu nổi, từ hình mèo biến thành hình ngựa, về với chân thân của nó.  Cơ thể khổng lồ lại khỏe khoắn, cả người tràn ngập vẻ rồng như khoác lên mình một lớp giáp của man thú thượng cổ. Nó há miệng gầm lên, phun ra một ngọn lửa.  Mặt đất thoáng chốc đã bị đốt thành một đống than đen, trông cực kỳ đáng sợ.  Cộp! Cộp!  Trong cơ thể nó bắt đầu cuộn trào một sức mạnh kinh người, điên cuồng đâm lung tung khiến nó nhảy lên nhảy xuống chấn động cả mặt đất.  Vèo!  Cánh rồng trên lưng sải ra, ngựa Huyết Long thật sự không nhịn nổi cơn bức bối ấy, nhanh chóng lao đi.  Có điều, khi tiêu hóa xong sức mạnh kia thì chắc nó sẽ thăng lên Thiên Phách. Đến lúc đó, thực lực cũng càng mạnh hơn một bậc.  Song, đây chỉ mới là tác dụng của một ly rượu thôi đó.  "Có khoa trương như thế không vậy?"  Khóe miệng Lâm Nhất run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.  Một lát sau, Lâm Nhất bình tĩnh lại, ánh mắt lập lòe, lẩm bẩm: "Xem ra, rượu này có chút kỳ lạ".  Trước đó, hắn cũng có phát hiện nhưng chưa chắc chắn, thấy ngựa Huyết Long muốn uống, vừa hay dùng nó làm thí nghiệm. Chỉ có thể nói, may mà ngựa Huyết Long tranh với hắn, không thì với cơ thể của Lâm Nhất, dù chiếm được chỗ tốt thì e rằng cũng sẽ bị tra tấn chết đi sống lại.  Chưa biết chừng, tóc tai lông mày gì đó cũng bị đốt rụi.  

Chương 3261