“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3264
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng bỗng nhiên động tác lau lưỡi đao của Phong Vô Kỵ dừng lại, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong di tích Long Thành, nơi xuất hiện dị tượng do Nhật Diệu Chi Linh tạo ra. “Cuối cùng Nhật Diệu Chi Linh cũng xuất hiện!” Phong Vô Kỵ sửng sốt một lúc, vẻ phấn khích chợt lộ ra trong mắt, di tích Long Thành này thực sự rất nhàm chán. Hầu như chỉ nghiêng về một phe tàn sát, diện tích nơi đây lại rất rộng, muốn tìm đám người giới vực cấp cao để luyện tập cũng không thể gặp được. “Mạc Hàn, Trần An, Thạch Phong, chắc các ngươi cũng nhìn thấy rồi, đừng làm ta chán. Nếu lấy được Nhật Diệu Chi Linh một cách đơn giản thì không thú vị chút nào”. Nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng thất thường của Phong Vô Kỵ, hắn ta cười nhe răng nanh như một con thú dữ trong bầy thú dữ. Ặc, hình như hắn ta quên mất có một con kiến hôi đang bỏ chạy. Phong Vô Kỵ cất đao vào vỏ mới nhớ ra mình giết nhiều người vì một món địa bảo thiên tài tên là quả Huyết Dương. Nó được coi là một loại linh dược mấy nghìn năm tuổi rất tốt. Bỏ đi, cho ngươi sống thêm một thời gian đấy. Phong Vô Kỵ hờ hững nhìn về nơi xa, sát ý chợt thoáng qua trong mắt rồi biến mất, hắn ta không có thói quen rút đao sau khi đã cất đao. Phù! Phù! Bóng đen kia chạy thật xa, sau khi cảm nhận được sát ý nhằm vào mình đã biến mất vẫn không dám thả lỏng. Người nọ chạy khoảng hơn nửa canh giờ nữa mới tháo mặt nạ xuống, thở hổn hển. Nếu Lâm Nhất ở đây sẽ không xa lạ gì với người này. Đây chính là Liễu Vân, bạn đồng hành của hắn, nhân tài kiệt xuất vừa mới lĩnh ngộ kiếm ý Thông Linh của Hiên Vân giới. “Phong Vô Kỵ thật đáng sợ... Yêu nghiệt của giới vực cấp cao thật đáng sợ, họ còn mạnh hơn nhân tài kiệt xuất của những giới vực cấp cao khác gấp bội lần”. Lưng Liễu Vân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhớ lại hình ảnh đối phương tàn sát tứ phía vẫn còn thấy sợ, cảm giác như lần này đã nhặt về được một cái mạng. Nhưng khi nhìn về phía quả dị quả trong lòng bàn tay mình, vẻ khao khát lập tức lộ ra trong mắt Liễu Vân. Quả Huyết Dương! Quả Huyết Dương ba nghìn năm, loại dị quả tuổi này rất khó tìm được ở hạ giới, chỉ khi nào ở không gian con đường thông thiên này hắn ta mới có cơ hội tìm được. Phong Vô Kỵ thì sao, xếp hạng mười vị trí đầu bảng Thương Long thì sao, quả Huyết Dương này vẫn bị ta cướp đấy thôi! Cướp được quả Huyết Dương từ tay một nhân vật tàn nhẫn như Phong Vô Kỵ, trong lòng Liễu Vân rất có cảm giác thành tựu, sau khi cất kĩ, hắn ta tự lẩm bẩm: “Chắc hắn ta không nhìn thấy mặt mình đâu, Nhật Diệu Chi Linh đã sinh ra, tập hợp với sư huynh trước đã, vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm cơ duyên khác”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng bỗng nhiên động tác lau lưỡi đao của Phong Vô Kỵ dừng lại, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong di tích Long Thành, nơi xuất hiện dị tượng do Nhật Diệu Chi Linh tạo ra. “Cuối cùng Nhật Diệu Chi Linh cũng xuất hiện!” Phong Vô Kỵ sửng sốt một lúc, vẻ phấn khích chợt lộ ra trong mắt, di tích Long Thành này thực sự rất nhàm chán. Hầu như chỉ nghiêng về một phe tàn sát, diện tích nơi đây lại rất rộng, muốn tìm đám người giới vực cấp cao để luyện tập cũng không thể gặp được. “Mạc Hàn, Trần An, Thạch Phong, chắc các ngươi cũng nhìn thấy rồi, đừng làm ta chán. Nếu lấy được Nhật Diệu Chi Linh một cách đơn giản thì không thú vị chút nào”. Nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng thất thường của Phong Vô Kỵ, hắn ta cười nhe răng nanh như một con thú dữ trong bầy thú dữ. Ặc, hình như hắn ta quên mất có một con kiến hôi đang bỏ chạy. Phong Vô Kỵ cất đao vào vỏ mới nhớ ra mình giết nhiều người vì một món địa bảo thiên tài tên là quả Huyết Dương. Nó được coi là một loại linh dược mấy nghìn năm tuổi rất tốt. Bỏ đi, cho ngươi sống thêm một thời gian đấy. Phong Vô Kỵ hờ hững nhìn về nơi xa, sát ý chợt thoáng qua trong mắt rồi biến mất, hắn ta không có thói quen rút đao sau khi đã cất đao. Phù! Phù! Bóng đen kia chạy thật xa, sau khi cảm nhận được sát ý nhằm vào mình đã biến mất vẫn không dám thả lỏng. Người nọ chạy khoảng hơn nửa canh giờ nữa mới tháo mặt nạ xuống, thở hổn hển. Nếu Lâm Nhất ở đây sẽ không xa lạ gì với người này. Đây chính là Liễu Vân, bạn đồng hành của hắn, nhân tài kiệt xuất vừa mới lĩnh ngộ kiếm ý Thông Linh của Hiên Vân giới. “Phong Vô Kỵ thật đáng sợ... Yêu nghiệt của giới vực cấp cao thật đáng sợ, họ còn mạnh hơn nhân tài kiệt xuất của những giới vực cấp cao khác gấp bội lần”. Lưng Liễu Vân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhớ lại hình ảnh đối phương tàn sát tứ phía vẫn còn thấy sợ, cảm giác như lần này đã nhặt về được một cái mạng. Nhưng khi nhìn về phía quả dị quả trong lòng bàn tay mình, vẻ khao khát lập tức lộ ra trong mắt Liễu Vân. Quả Huyết Dương! Quả Huyết Dương ba nghìn năm, loại dị quả tuổi này rất khó tìm được ở hạ giới, chỉ khi nào ở không gian con đường thông thiên này hắn ta mới có cơ hội tìm được. Phong Vô Kỵ thì sao, xếp hạng mười vị trí đầu bảng Thương Long thì sao, quả Huyết Dương này vẫn bị ta cướp đấy thôi! Cướp được quả Huyết Dương từ tay một nhân vật tàn nhẫn như Phong Vô Kỵ, trong lòng Liễu Vân rất có cảm giác thành tựu, sau khi cất kĩ, hắn ta tự lẩm bẩm: “Chắc hắn ta không nhìn thấy mặt mình đâu, Nhật Diệu Chi Linh đã sinh ra, tập hợp với sư huynh trước đã, vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm cơ duyên khác”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng bỗng nhiên động tác lau lưỡi đao của Phong Vô Kỵ dừng lại, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong di tích Long Thành, nơi xuất hiện dị tượng do Nhật Diệu Chi Linh tạo ra. “Cuối cùng Nhật Diệu Chi Linh cũng xuất hiện!” Phong Vô Kỵ sửng sốt một lúc, vẻ phấn khích chợt lộ ra trong mắt, di tích Long Thành này thực sự rất nhàm chán. Hầu như chỉ nghiêng về một phe tàn sát, diện tích nơi đây lại rất rộng, muốn tìm đám người giới vực cấp cao để luyện tập cũng không thể gặp được. “Mạc Hàn, Trần An, Thạch Phong, chắc các ngươi cũng nhìn thấy rồi, đừng làm ta chán. Nếu lấy được Nhật Diệu Chi Linh một cách đơn giản thì không thú vị chút nào”. Nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng thất thường của Phong Vô Kỵ, hắn ta cười nhe răng nanh như một con thú dữ trong bầy thú dữ. Ặc, hình như hắn ta quên mất có một con kiến hôi đang bỏ chạy. Phong Vô Kỵ cất đao vào vỏ mới nhớ ra mình giết nhiều người vì một món địa bảo thiên tài tên là quả Huyết Dương. Nó được coi là một loại linh dược mấy nghìn năm tuổi rất tốt. Bỏ đi, cho ngươi sống thêm một thời gian đấy. Phong Vô Kỵ hờ hững nhìn về nơi xa, sát ý chợt thoáng qua trong mắt rồi biến mất, hắn ta không có thói quen rút đao sau khi đã cất đao. Phù! Phù! Bóng đen kia chạy thật xa, sau khi cảm nhận được sát ý nhằm vào mình đã biến mất vẫn không dám thả lỏng. Người nọ chạy khoảng hơn nửa canh giờ nữa mới tháo mặt nạ xuống, thở hổn hển. Nếu Lâm Nhất ở đây sẽ không xa lạ gì với người này. Đây chính là Liễu Vân, bạn đồng hành của hắn, nhân tài kiệt xuất vừa mới lĩnh ngộ kiếm ý Thông Linh của Hiên Vân giới. “Phong Vô Kỵ thật đáng sợ... Yêu nghiệt của giới vực cấp cao thật đáng sợ, họ còn mạnh hơn nhân tài kiệt xuất của những giới vực cấp cao khác gấp bội lần”. Lưng Liễu Vân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhớ lại hình ảnh đối phương tàn sát tứ phía vẫn còn thấy sợ, cảm giác như lần này đã nhặt về được một cái mạng. Nhưng khi nhìn về phía quả dị quả trong lòng bàn tay mình, vẻ khao khát lập tức lộ ra trong mắt Liễu Vân. Quả Huyết Dương! Quả Huyết Dương ba nghìn năm, loại dị quả tuổi này rất khó tìm được ở hạ giới, chỉ khi nào ở không gian con đường thông thiên này hắn ta mới có cơ hội tìm được. Phong Vô Kỵ thì sao, xếp hạng mười vị trí đầu bảng Thương Long thì sao, quả Huyết Dương này vẫn bị ta cướp đấy thôi! Cướp được quả Huyết Dương từ tay một nhân vật tàn nhẫn như Phong Vô Kỵ, trong lòng Liễu Vân rất có cảm giác thành tựu, sau khi cất kĩ, hắn ta tự lẩm bẩm: “Chắc hắn ta không nhìn thấy mặt mình đâu, Nhật Diệu Chi Linh đã sinh ra, tập hợp với sư huynh trước đã, vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm cơ duyên khác”.