“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3275
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng như lời hắn nói, một nơi vô chủ, một vật vô chủ, Phong Vô Kỵ vẫn chưa có tư cách khoa tay múa chân! Giọng nói của hai người rất bình thản, nhưng mấy câu nói lại như sấm nổ vang trong đầu mọi người. Không tưởng tượng nổi! Võ giả trong Nhật Diệu Chi Địa lại dám tranh cãi với Phong Vô Kỵ, thật sự khiến người ta thấy khó tin. Trong thoáng chốc, vô số ánh mắt vô thức nhìn về phía Lâm Nhất. Mọi người đều muốn xem người nói chuyện là thần thánh phương nào! … Nơi vô chủ, vật vô chủ, ngươi vẫn chưa có tư cách khoa tay múa chân! Lâm Nhất nói chuyện không to, nhưng giọng điệu rất hùng hồn, tất cả mọi người ở trước kết giới hoả diễm đều nghe thấy rõ ràng. Thoáng chốc, trong lòng mọi người dấy lên gợn sóng, Phong Vô Kỵ này là một nhân vật như thế nào. Chưa nói đến việc giới vực Huyết Cốt nơi hắn ta sinh ra có danh tiếng vang dội đến mức nào, chỉ danh hiệu một trong mười người mạnh nhất dưới bảng Thương Long cũng đủ khiến người ta không dám động vào rồi, võ giả của các giới vực ở Nhật Diệu Chi Địa chỉ là kiến trước mặt hắn ta thôi. Chỉ vì một quả Huyết Dương, Phong Vô Kỵ liên tục giết mười người, nhưng mọi ngươi dù tức giận lại không dám nói gì. Chẳng những không dám nói, thậm chí ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào đối phương cũng không có, sợ sẽ bị hắn ta chú ý, dẫn đến tai hoạ ngập đầu. Đột nhiên xuất hiện một người dám nói thẳng Phong Vô Kỵ không có tư cách khoa tay múa chân, khiến mọi người kinh ngạc cũng dễ hiểu. Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, mọi người đều muốn biết rốt cuộc người nói chuyện là ai. Khi nhìn về phía Lâm Nhất, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, sắc mặt rất nhiều người không khỏi thay đổi, không ngờ lại nhận ra hắn. “Là Lâm Nhất, kiếm khách của Huyền Hoàng giới kia!” “Thì ra là hắn, chẳng trách lại dám to gan như vậy, trước đó Trần Khung và Tiên Vân Chân của Giới Vực cấp cao còn bị hắn lấy đi hai triệu đan Tinh Nguyên!” “Không thể nào? Trần Khung và Tiên Vân Chân của Giới Vực cấp cao mà lại bị hắn cướp ư?” “Đây là sự thật, không chỉ có hai triệu đan Tinh Nguyên, hai người còn đều đưa ra đan dược do Thánh Huyền sư luyện chế mới có thể giữ mạng trong tay hắn đấy”. “Hắn rất ngông cuồng, nghe đồn kiếm ý Thông Linh của hắn có cảnh giới rất cao, giết người chỉ cần một kiếm thôi!” Sau khi có người kể lại truyền kỳ của Lâm Nhất, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán, những ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất đều mang theo sự ngạc nhiên. Đặc biệt là truyền thuyết cuối cùng liên quan đến hắn, giết người chỉ cần một kiếm! Nhưng hiện tại, người hắn đang đối mặt là Phong Vô Kỵ, một trong mười yêu nghiệt đứng đầu dưới bảng Thương Long. Một tồn tại như thế, Trần Khung và Tiên Vân Chân hoàn toàn không thể sánh bằng. Phong Vô Kỳ đã có thể giao thủ với cường giả Thiên Phách nhị trọng cảnh rồi, tu vi của hắn nếu tiến thêm một bậc rất có thể sẽ bước vào bảng Thương Long. Mà mỗi một cái tên trên bảng Thương Long đều lấp lánh rực rỡ, là một trăm tồn tại vô địch đứng đầu trong hàng triệu thiên tài ở khu Thương Long. Quan trọng nhất là hắn ta có một thanh Đạo Binh! Sau khi bàn tán, xung quanh trở nên yên tĩnh, bầu không khí đáng sợ lan tràn. Các cường giả của Giới Vực cấp cao do Mạc Hàn, Thạch Phong và Trần An dẫn đầu đều hứng thú quan sát, cuối cùng Phong Vô Kỵ này cũng gặp phải người khó giải quyết rồi. Nếu có thể chịu thiệt thòi một chút thì đúng là thú vị.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng như lời hắn nói, một nơi vô chủ, một vật vô chủ, Phong Vô Kỵ vẫn chưa có tư cách khoa tay múa chân! Giọng nói của hai người rất bình thản, nhưng mấy câu nói lại như sấm nổ vang trong đầu mọi người. Không tưởng tượng nổi! Võ giả trong Nhật Diệu Chi Địa lại dám tranh cãi với Phong Vô Kỵ, thật sự khiến người ta thấy khó tin. Trong thoáng chốc, vô số ánh mắt vô thức nhìn về phía Lâm Nhất. Mọi người đều muốn xem người nói chuyện là thần thánh phương nào! … Nơi vô chủ, vật vô chủ, ngươi vẫn chưa có tư cách khoa tay múa chân! Lâm Nhất nói chuyện không to, nhưng giọng điệu rất hùng hồn, tất cả mọi người ở trước kết giới hoả diễm đều nghe thấy rõ ràng. Thoáng chốc, trong lòng mọi người dấy lên gợn sóng, Phong Vô Kỵ này là một nhân vật như thế nào. Chưa nói đến việc giới vực Huyết Cốt nơi hắn ta sinh ra có danh tiếng vang dội đến mức nào, chỉ danh hiệu một trong mười người mạnh nhất dưới bảng Thương Long cũng đủ khiến người ta không dám động vào rồi, võ giả của các giới vực ở Nhật Diệu Chi Địa chỉ là kiến trước mặt hắn ta thôi. Chỉ vì một quả Huyết Dương, Phong Vô Kỵ liên tục giết mười người, nhưng mọi ngươi dù tức giận lại không dám nói gì. Chẳng những không dám nói, thậm chí ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào đối phương cũng không có, sợ sẽ bị hắn ta chú ý, dẫn đến tai hoạ ngập đầu. Đột nhiên xuất hiện một người dám nói thẳng Phong Vô Kỵ không có tư cách khoa tay múa chân, khiến mọi người kinh ngạc cũng dễ hiểu. Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, mọi người đều muốn biết rốt cuộc người nói chuyện là ai. Khi nhìn về phía Lâm Nhất, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, sắc mặt rất nhiều người không khỏi thay đổi, không ngờ lại nhận ra hắn. “Là Lâm Nhất, kiếm khách của Huyền Hoàng giới kia!” “Thì ra là hắn, chẳng trách lại dám to gan như vậy, trước đó Trần Khung và Tiên Vân Chân của Giới Vực cấp cao còn bị hắn lấy đi hai triệu đan Tinh Nguyên!” “Không thể nào? Trần Khung và Tiên Vân Chân của Giới Vực cấp cao mà lại bị hắn cướp ư?” “Đây là sự thật, không chỉ có hai triệu đan Tinh Nguyên, hai người còn đều đưa ra đan dược do Thánh Huyền sư luyện chế mới có thể giữ mạng trong tay hắn đấy”. “Hắn rất ngông cuồng, nghe đồn kiếm ý Thông Linh của hắn có cảnh giới rất cao, giết người chỉ cần một kiếm thôi!” Sau khi có người kể lại truyền kỳ của Lâm Nhất, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán, những ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất đều mang theo sự ngạc nhiên. Đặc biệt là truyền thuyết cuối cùng liên quan đến hắn, giết người chỉ cần một kiếm! Nhưng hiện tại, người hắn đang đối mặt là Phong Vô Kỵ, một trong mười yêu nghiệt đứng đầu dưới bảng Thương Long. Một tồn tại như thế, Trần Khung và Tiên Vân Chân hoàn toàn không thể sánh bằng. Phong Vô Kỳ đã có thể giao thủ với cường giả Thiên Phách nhị trọng cảnh rồi, tu vi của hắn nếu tiến thêm một bậc rất có thể sẽ bước vào bảng Thương Long. Mà mỗi một cái tên trên bảng Thương Long đều lấp lánh rực rỡ, là một trăm tồn tại vô địch đứng đầu trong hàng triệu thiên tài ở khu Thương Long. Quan trọng nhất là hắn ta có một thanh Đạo Binh! Sau khi bàn tán, xung quanh trở nên yên tĩnh, bầu không khí đáng sợ lan tràn. Các cường giả của Giới Vực cấp cao do Mạc Hàn, Thạch Phong và Trần An dẫn đầu đều hứng thú quan sát, cuối cùng Phong Vô Kỵ này cũng gặp phải người khó giải quyết rồi. Nếu có thể chịu thiệt thòi một chút thì đúng là thú vị.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng như lời hắn nói, một nơi vô chủ, một vật vô chủ, Phong Vô Kỵ vẫn chưa có tư cách khoa tay múa chân! Giọng nói của hai người rất bình thản, nhưng mấy câu nói lại như sấm nổ vang trong đầu mọi người. Không tưởng tượng nổi! Võ giả trong Nhật Diệu Chi Địa lại dám tranh cãi với Phong Vô Kỵ, thật sự khiến người ta thấy khó tin. Trong thoáng chốc, vô số ánh mắt vô thức nhìn về phía Lâm Nhất. Mọi người đều muốn xem người nói chuyện là thần thánh phương nào! … Nơi vô chủ, vật vô chủ, ngươi vẫn chưa có tư cách khoa tay múa chân! Lâm Nhất nói chuyện không to, nhưng giọng điệu rất hùng hồn, tất cả mọi người ở trước kết giới hoả diễm đều nghe thấy rõ ràng. Thoáng chốc, trong lòng mọi người dấy lên gợn sóng, Phong Vô Kỵ này là một nhân vật như thế nào. Chưa nói đến việc giới vực Huyết Cốt nơi hắn ta sinh ra có danh tiếng vang dội đến mức nào, chỉ danh hiệu một trong mười người mạnh nhất dưới bảng Thương Long cũng đủ khiến người ta không dám động vào rồi, võ giả của các giới vực ở Nhật Diệu Chi Địa chỉ là kiến trước mặt hắn ta thôi. Chỉ vì một quả Huyết Dương, Phong Vô Kỵ liên tục giết mười người, nhưng mọi ngươi dù tức giận lại không dám nói gì. Chẳng những không dám nói, thậm chí ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào đối phương cũng không có, sợ sẽ bị hắn ta chú ý, dẫn đến tai hoạ ngập đầu. Đột nhiên xuất hiện một người dám nói thẳng Phong Vô Kỵ không có tư cách khoa tay múa chân, khiến mọi người kinh ngạc cũng dễ hiểu. Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, mọi người đều muốn biết rốt cuộc người nói chuyện là ai. Khi nhìn về phía Lâm Nhất, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, sắc mặt rất nhiều người không khỏi thay đổi, không ngờ lại nhận ra hắn. “Là Lâm Nhất, kiếm khách của Huyền Hoàng giới kia!” “Thì ra là hắn, chẳng trách lại dám to gan như vậy, trước đó Trần Khung và Tiên Vân Chân của Giới Vực cấp cao còn bị hắn lấy đi hai triệu đan Tinh Nguyên!” “Không thể nào? Trần Khung và Tiên Vân Chân của Giới Vực cấp cao mà lại bị hắn cướp ư?” “Đây là sự thật, không chỉ có hai triệu đan Tinh Nguyên, hai người còn đều đưa ra đan dược do Thánh Huyền sư luyện chế mới có thể giữ mạng trong tay hắn đấy”. “Hắn rất ngông cuồng, nghe đồn kiếm ý Thông Linh của hắn có cảnh giới rất cao, giết người chỉ cần một kiếm thôi!” Sau khi có người kể lại truyền kỳ của Lâm Nhất, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán, những ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất đều mang theo sự ngạc nhiên. Đặc biệt là truyền thuyết cuối cùng liên quan đến hắn, giết người chỉ cần một kiếm! Nhưng hiện tại, người hắn đang đối mặt là Phong Vô Kỵ, một trong mười yêu nghiệt đứng đầu dưới bảng Thương Long. Một tồn tại như thế, Trần Khung và Tiên Vân Chân hoàn toàn không thể sánh bằng. Phong Vô Kỳ đã có thể giao thủ với cường giả Thiên Phách nhị trọng cảnh rồi, tu vi của hắn nếu tiến thêm một bậc rất có thể sẽ bước vào bảng Thương Long. Mà mỗi một cái tên trên bảng Thương Long đều lấp lánh rực rỡ, là một trăm tồn tại vô địch đứng đầu trong hàng triệu thiên tài ở khu Thương Long. Quan trọng nhất là hắn ta có một thanh Đạo Binh! Sau khi bàn tán, xung quanh trở nên yên tĩnh, bầu không khí đáng sợ lan tràn. Các cường giả của Giới Vực cấp cao do Mạc Hàn, Thạch Phong và Trần An dẫn đầu đều hứng thú quan sát, cuối cùng Phong Vô Kỵ này cũng gặp phải người khó giải quyết rồi. Nếu có thể chịu thiệt thòi một chút thì đúng là thú vị.