“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3276
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Giết người chỉ cần một kiếm, có khoác lác quá không vậy, ta thấy ở trước mặt Phong Vô Kỵ, e rằng cơ hội rút kiếm cũng không có ấy chứ”. “Chỉ có hai tên vô dụng Tiên Vân Chân và Trần Khung mới có thể thua trong tay hắn thôi, thật sự khiến Giới Vực cấp cao chúng ta mất mặt”. “Người như thế phải cho hắn một bài học sâu sắc, nếu không sau này thật sự sẽ không coi Giới Vực cấp cao chúng ta ra gì”. So sánh với sự sợ hãi của vô số võ giả Nhật Diệu Chi Địa với Phong Vô Kỵ, trong Giới Vực cấp cao vẫn có khá nhiều người ủng hộ hắn ta. Dẫu sao những yêu nghiệt như Phong Vô Kỵ hay Mạc Hàn có tàn bạo như thế nào cũng rất ít ra tay giết võ giả của Giới Vực cấp cao. Cùng lắm chỉ dạy dỗ một phen, những giới vực khác thì tựa như con kiến, muốn giết là giết. “Giết người chỉ cần một kiếm?” Phong Vô Kỵ nở nụ cười giễu cợt, rõ ràng hắn ta cũng nghe thấy tiếng bàn tán ở xung quanh. Có điều hắn ta như đang nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian vậy, sát ý trên người cũng giảm đi rất nhiều. “Ngươi có thể thử”. Trong mắt Lâm Nhất có hàn mang loé lên, hắn thản nhiên nói. Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc lạnh đến cùng cực, nụ cười trên mặt Phong Vô Kỵ dần biến mất. Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một người ngông cuồng như thế, rõ ràng hắn ta đã giễu cợt như vậy mà đối phương lại còn cho là thật. “Cần thiết sao? Ta muốn giết ngươi, nếu ngươi có thể rút kiếm thì xem như ta thua!” Phong Vô Kỵ cau mày, trong mắt tràn đầy khí thế hung ác, có điều khí thế này còn đi đôi với sự tự tin vô địch khiến người ta ngạt thở. Trần Huyền của Hiên Vân giới nhìn thấy tình huống đã đến mức không thể cứu vãn thì cắn răng tiến lên nói: “Tại hạ là Trần Huyền của Hiên Vân giới, ngưỡng mộ danh tiếng của Vô Kỵ huynh đã lâu, hôm nay Lâm huynh đúng là có chỗ đắc tội. Nhưng ta có thể đảm bảo chắc chắn hắn không phải là người lấy đi quả Huyết Dương”. Hiên Vân giới? Trong mắt Phong Vô Kỵ có ánh sáng kỳ lạ loé lên, hắn ta giễu cợt nói: “Nếu sư huynh Mục Viêm của ngươi ở đây, ta sẽ nể mặt một chút, nhưng ngươi nghĩ mình là ai, có tư cách nói chuyện với ta sao? Cút!” Tiếng mắng chửi không chút nể tình khiến sắc mặt Trần Huyền lập tức trở nên vô cùng khó coi. “Còn dám nhiều lời nữa, ta cũng không ngại lấy ngươi ra làm nóng người đâu”. Sắc mặt Phong Vô Kỵ trở nên dữ tợn, hắn ta lạnh lùng quát lên. “Vậy ngươi bước qua ta trước đã!” Sắc mặt Trần Huyền liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nhượng bộ, dù gì Lâm Nhất cũng đã cứu hắn ta một mạng, hắn ta không thể mặc cho Phong Vô Kỵ tuỳ ý làm bậy được. Chết tiệt! Liễu Vân siết chặt tay, đột nhiên cất lời: “Phong Vô Kỵ, quả Huyết Dương của ngươi là do ta lấy, có gì thì cứ nhằm vào ta đây!” Sau khi Trần Huyền ra mặt, Liễu Vân đang mang sắc mặt tái mét cũng không thể tiếp tục tránh né nữa, hắn ta thẳng thừng lấy quả Huyết Dương ra. Linh khí thiên địa lắng đọng ba nghìn năm tản ra trong lòng bàn tay của Liễu Vân, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. “Thật sự có một quả Huyết Dương!” “Linh khí nồng đậm quá, e rằng phải khoảng nghìn năm tuổi rồi!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Giết người chỉ cần một kiếm, có khoác lác quá không vậy, ta thấy ở trước mặt Phong Vô Kỵ, e rằng cơ hội rút kiếm cũng không có ấy chứ”. “Chỉ có hai tên vô dụng Tiên Vân Chân và Trần Khung mới có thể thua trong tay hắn thôi, thật sự khiến Giới Vực cấp cao chúng ta mất mặt”. “Người như thế phải cho hắn một bài học sâu sắc, nếu không sau này thật sự sẽ không coi Giới Vực cấp cao chúng ta ra gì”. So sánh với sự sợ hãi của vô số võ giả Nhật Diệu Chi Địa với Phong Vô Kỵ, trong Giới Vực cấp cao vẫn có khá nhiều người ủng hộ hắn ta. Dẫu sao những yêu nghiệt như Phong Vô Kỵ hay Mạc Hàn có tàn bạo như thế nào cũng rất ít ra tay giết võ giả của Giới Vực cấp cao. Cùng lắm chỉ dạy dỗ một phen, những giới vực khác thì tựa như con kiến, muốn giết là giết. “Giết người chỉ cần một kiếm?” Phong Vô Kỵ nở nụ cười giễu cợt, rõ ràng hắn ta cũng nghe thấy tiếng bàn tán ở xung quanh. Có điều hắn ta như đang nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian vậy, sát ý trên người cũng giảm đi rất nhiều. “Ngươi có thể thử”. Trong mắt Lâm Nhất có hàn mang loé lên, hắn thản nhiên nói. Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc lạnh đến cùng cực, nụ cười trên mặt Phong Vô Kỵ dần biến mất. Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một người ngông cuồng như thế, rõ ràng hắn ta đã giễu cợt như vậy mà đối phương lại còn cho là thật. “Cần thiết sao? Ta muốn giết ngươi, nếu ngươi có thể rút kiếm thì xem như ta thua!” Phong Vô Kỵ cau mày, trong mắt tràn đầy khí thế hung ác, có điều khí thế này còn đi đôi với sự tự tin vô địch khiến người ta ngạt thở. Trần Huyền của Hiên Vân giới nhìn thấy tình huống đã đến mức không thể cứu vãn thì cắn răng tiến lên nói: “Tại hạ là Trần Huyền của Hiên Vân giới, ngưỡng mộ danh tiếng của Vô Kỵ huynh đã lâu, hôm nay Lâm huynh đúng là có chỗ đắc tội. Nhưng ta có thể đảm bảo chắc chắn hắn không phải là người lấy đi quả Huyết Dương”. Hiên Vân giới? Trong mắt Phong Vô Kỵ có ánh sáng kỳ lạ loé lên, hắn ta giễu cợt nói: “Nếu sư huynh Mục Viêm của ngươi ở đây, ta sẽ nể mặt một chút, nhưng ngươi nghĩ mình là ai, có tư cách nói chuyện với ta sao? Cút!” Tiếng mắng chửi không chút nể tình khiến sắc mặt Trần Huyền lập tức trở nên vô cùng khó coi. “Còn dám nhiều lời nữa, ta cũng không ngại lấy ngươi ra làm nóng người đâu”. Sắc mặt Phong Vô Kỵ trở nên dữ tợn, hắn ta lạnh lùng quát lên. “Vậy ngươi bước qua ta trước đã!” Sắc mặt Trần Huyền liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nhượng bộ, dù gì Lâm Nhất cũng đã cứu hắn ta một mạng, hắn ta không thể mặc cho Phong Vô Kỵ tuỳ ý làm bậy được. Chết tiệt! Liễu Vân siết chặt tay, đột nhiên cất lời: “Phong Vô Kỵ, quả Huyết Dương của ngươi là do ta lấy, có gì thì cứ nhằm vào ta đây!” Sau khi Trần Huyền ra mặt, Liễu Vân đang mang sắc mặt tái mét cũng không thể tiếp tục tránh né nữa, hắn ta thẳng thừng lấy quả Huyết Dương ra. Linh khí thiên địa lắng đọng ba nghìn năm tản ra trong lòng bàn tay của Liễu Vân, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. “Thật sự có một quả Huyết Dương!” “Linh khí nồng đậm quá, e rằng phải khoảng nghìn năm tuổi rồi!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Giết người chỉ cần một kiếm, có khoác lác quá không vậy, ta thấy ở trước mặt Phong Vô Kỵ, e rằng cơ hội rút kiếm cũng không có ấy chứ”. “Chỉ có hai tên vô dụng Tiên Vân Chân và Trần Khung mới có thể thua trong tay hắn thôi, thật sự khiến Giới Vực cấp cao chúng ta mất mặt”. “Người như thế phải cho hắn một bài học sâu sắc, nếu không sau này thật sự sẽ không coi Giới Vực cấp cao chúng ta ra gì”. So sánh với sự sợ hãi của vô số võ giả Nhật Diệu Chi Địa với Phong Vô Kỵ, trong Giới Vực cấp cao vẫn có khá nhiều người ủng hộ hắn ta. Dẫu sao những yêu nghiệt như Phong Vô Kỵ hay Mạc Hàn có tàn bạo như thế nào cũng rất ít ra tay giết võ giả của Giới Vực cấp cao. Cùng lắm chỉ dạy dỗ một phen, những giới vực khác thì tựa như con kiến, muốn giết là giết. “Giết người chỉ cần một kiếm?” Phong Vô Kỵ nở nụ cười giễu cợt, rõ ràng hắn ta cũng nghe thấy tiếng bàn tán ở xung quanh. Có điều hắn ta như đang nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian vậy, sát ý trên người cũng giảm đi rất nhiều. “Ngươi có thể thử”. Trong mắt Lâm Nhất có hàn mang loé lên, hắn thản nhiên nói. Bầu không khí giữa hai người thoáng chốc lạnh đến cùng cực, nụ cười trên mặt Phong Vô Kỵ dần biến mất. Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một người ngông cuồng như thế, rõ ràng hắn ta đã giễu cợt như vậy mà đối phương lại còn cho là thật. “Cần thiết sao? Ta muốn giết ngươi, nếu ngươi có thể rút kiếm thì xem như ta thua!” Phong Vô Kỵ cau mày, trong mắt tràn đầy khí thế hung ác, có điều khí thế này còn đi đôi với sự tự tin vô địch khiến người ta ngạt thở. Trần Huyền của Hiên Vân giới nhìn thấy tình huống đã đến mức không thể cứu vãn thì cắn răng tiến lên nói: “Tại hạ là Trần Huyền của Hiên Vân giới, ngưỡng mộ danh tiếng của Vô Kỵ huynh đã lâu, hôm nay Lâm huynh đúng là có chỗ đắc tội. Nhưng ta có thể đảm bảo chắc chắn hắn không phải là người lấy đi quả Huyết Dương”. Hiên Vân giới? Trong mắt Phong Vô Kỵ có ánh sáng kỳ lạ loé lên, hắn ta giễu cợt nói: “Nếu sư huynh Mục Viêm của ngươi ở đây, ta sẽ nể mặt một chút, nhưng ngươi nghĩ mình là ai, có tư cách nói chuyện với ta sao? Cút!” Tiếng mắng chửi không chút nể tình khiến sắc mặt Trần Huyền lập tức trở nên vô cùng khó coi. “Còn dám nhiều lời nữa, ta cũng không ngại lấy ngươi ra làm nóng người đâu”. Sắc mặt Phong Vô Kỵ trở nên dữ tợn, hắn ta lạnh lùng quát lên. “Vậy ngươi bước qua ta trước đã!” Sắc mặt Trần Huyền liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nhượng bộ, dù gì Lâm Nhất cũng đã cứu hắn ta một mạng, hắn ta không thể mặc cho Phong Vô Kỵ tuỳ ý làm bậy được. Chết tiệt! Liễu Vân siết chặt tay, đột nhiên cất lời: “Phong Vô Kỵ, quả Huyết Dương của ngươi là do ta lấy, có gì thì cứ nhằm vào ta đây!” Sau khi Trần Huyền ra mặt, Liễu Vân đang mang sắc mặt tái mét cũng không thể tiếp tục tránh né nữa, hắn ta thẳng thừng lấy quả Huyết Dương ra. Linh khí thiên địa lắng đọng ba nghìn năm tản ra trong lòng bàn tay của Liễu Vân, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. “Thật sự có một quả Huyết Dương!” “Linh khí nồng đậm quá, e rằng phải khoảng nghìn năm tuổi rồi!”